Chương 39: Tuồng kịch luân lý của gia đình Phượng Hoàng

Edit: Manh Manh

Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, người nọ cũng biết mấy quyển bí tịch mình dấu diếm sẽ không qua mắt được Thần Điện. Ở chỗ này càng nói càng sai, đơn giản trực tiếp chui qua khe hở, đi về phía kệ sách.

Kỳ thật không chỉ có tên kia, vài cá nhân khác sau khi chứng kiến tình huống này thì thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng bỏ mấy quyển bí tịch dư thừa xuống kệ sách.

Không được, không được, một chữ trên mấy quyển này bọn họ cũng không hiểu. Nếu muốn đọc ra toàn bộ quyển sách không phải là đang muốn mệnh bọn họ sao?

Cũng may u hồn quản sự ở đây cũng không so đo với mấy người chỉ lật xem một hai trang sách, nếu thật sự tính toàn bộ, thì cho dù ngươi có thiên phú vừa gặp đã không thể quên thì cũng phải mất kha khá thời gian mới đi ra khỏi đây được.

Trận pháp này trước kia không có, nhưng Phượng Sâm hồi niên thiếu thực sự quá mức không ngoan. Ngày thường liền tính không thích đọc sách, trở về còn ném thẳng sách vào đống lửa thiêu. Cũng may phụ thân Phượng Trì Độ phát hiện ra.

Bằng không nếu bị mẫu thượng Phượng Kinh Hồng tóm được, chắc chắn cả hai sẽ bị quở trách.

Từ đó về sau Phượng Trì Độ liền đặt cái trận pháp này cho cậu, bắt một quyển sách đã sinh ra linh trí đến đây trông coi. Lúc đó địa phương này liền được gọi là thư phòng không có nhân tính.

Đương nhiên ban đầu Phượng Sâm không phục.

Đã có cả ngàn vạn Phượng Hoàng từng đến đây học tập rồi làm chuyện xấu, tại sao đến lượt cậu lại bị phạt nặng như vậy?

Bất quá phương pháp này cũng rất hữu hiệu, vứt tiểu tử bất lương Phượng Sâm vào đây thì phải mất mấy canh giờ cậu mới đi ra được.

Phương pháp này truyền đến tai tộc trưởng, Phượng Kinh Hồng sau khi xem xét thì dơ hai tay đồng ý. Phụ thân cậu còn ở một bên khích lệ làm cho mẫu thân quyết định đổi thư phòng từ tự do ra vào thành như bây giờ.

Ân… cũng được coi là một hành động mãnh liệt.

Sau khi biết được có trận pháp trấn thủ, những người lòng tham không đáy muốn cắn nuốt hết bí tịch tất nhiên là không muốn bỏ xuống những bí pháp trân bảo này, chỉ đành thành thành thật thật mà học thuộc.

Cũng may những người được đi vào cấm địa đều là người có bản lĩnh không tồi, bọn họ ở môn phái đều là chúng hào kiệt, bất quá chỉ là mấy quyển sách mà thôi, bọn họ sẽ học thuộc được.

Việc này vừa mới hạ màn, Tề Hoài Nhân vừa rồi còn phất tay áo bỏ đi giờ lại vòng vèo trở lại, chỉ là hiện tại trong tay không cầm theo quyển sách nào. Vốn tưởng ông muốn hỏi gì, ai ngờ Tề Hoài Nhân trực tiếp muốn ôm chim nhỏ đi mất, sau đó lại bị ánh mắt sắc lạnh của Yến Bắc Linh ngăn lại.

"Có chuyện gì thì nói." Trải qua sự việc Kha Quân vừa rồi hắn có chút bị kí©h thí©ɧ, Yến Bắc Linh không muốn chim nhỏ rời khỏi ngực mình nửa bước. Phượng Sâm có ý đồ né tránh cũng bị ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng của Yến Bắc Linh làm cho có chút chột dạ. Giống như tiểu nương tử nhìn lão công nhà mình đi ghẹo gái vậy.

Tóm lại là Yến Hồi nhất quyết không buông tay.

Ăn đồ của hắn, thì phải nghe hắn định đoạt.

"Là thế này, vừa rồi thời điểm ta đi kiểm tra các vách tường thì phát hiện ra một vài văn tự, hẳn là do Phượng Hoàng lưu lại từ ngàn năm trước. Có thể là tin tức quan trọng, vì vậy hy vọng chim nhỏ đại nhân cùng ta đi đến tra xét một phen." Tề Hoài Nhân vì sự nghiệp nghiên cứu của mình mà vứt luôn thể diện, cúi đầu trưng cầu một con chim nhỏ.

Làm cho Phượng Sâm rất ngượng ngùng.

Yến Bắc Linh cũng không bị lý do này đả động, hắn hiện tại một lòng đều đặt ở trên người chim nhỏ, không buông lỏng vòng tay chút nào.

Chim nhỏ có thể làm sao bây giờ? Cậu chỉ có thể đáp ứng Tề Hoài Nhân sau đó chỉ huy Yến Bắc Linh ôm cậu đi theo.

Nhưng cậu thật sự không nhớ rõ ở góc tường trong căn phòng này có vết tích linh tinh gì. Cậu học ở đây rất nhiều năm, quyển sách nào để ở chỗ nào, kệ sách nào từng bị cậu gặm cắn, từng cái từng cái Phượng Sâm đều nhớ rõ ràng.

Nhưng nếu theo như lời Tề trưởng lão nói, phân nửa ấn tượng cậu cũng không có.

Nói không chừng là manh mối mẫu thượng lưu lại cho cậu?

Ôm tâm lý may mắn như vậy đi đến, chim nhỏ vừa nhìn thấy địa phương mà Tề trưởng lão nhắc đến thì trầm mặc.

Cố tình Tề Hoài Nhân một lòng đắm chìm vào học thuật ở bên trong văn tự, lúc này còn đang thao thao bất tuyệt mà giảng thuật. "Mới vừa rồi điểu sư bảo ta trở về tự tìm hiểu nhưng thấy ngài chỉ đến một phương hướng khác thì ta liền biết chim nhỏ đại nhân đã phát hiện ra cái gì đó nên chỉ dẫn ta đến tìm hiểu."

"Quả nhiên a!" Tề trưởng lão cảm xúc kích động. "Ta ở đây phát hiện ra cái này, quả nhiên là điểu tiên."

Ngươi rốt cuộc còn bao nhiêu cái xưng hô kỳ lạ nữa vậy.

Còn có ta lúc nào thì trộm chỉ điểm cho ngươi? Ta rõ ràng đang vội muốn xem náo nhiệt!

Yến Bắc Linh thấy vẻ mặt chim nhỏ sầu bi, vô cùng lo lắng hỏi. "Sao vậy, ngươi bị đau ở đâu hả? Hay nơi này có gì đó không thích hợp?"

Tay trái hắn ôm chặt chim nhỏ, tay phải nắm vào chuôi Thần Sơn Kiếm, phảng phất chỉ cần chim nhỏ nói ra điểm không thích hợp thì giây sau sẽ rút kiếm chém nát bức tường này.

Mặc dù chắc chắn sẽ không để lại được vết tích gì lên bức tường...

"Không không không, chỉ là thật trùng hợp quá." Phượng Sâm có chút bất đắc dĩ nói.

Lúc biết được trong góc tường có văn tự cậu đã suy nghĩ rất nhiều, cậu còn tưởng mẫu thượng cậu sẽ ghi lên đó tên kẻ độc thủ phía sau.

Trên tường chính là văn tự độc truyền của Phượng tộc, giống với chữ được viết ở gia phả ngoài kia, người ngoài Phượng tộc đều xem không hiểu.

Người ở nhân gian lưu truyền văn tự Phượng tộc, đó chẳng qua là loại giản thể được biên chế lại, cũng được dùng để dịch lại mấy quyển truyền thừa đơn lẻ trân quý kia, vậy nên nhiều người biết đến văn tự giản thể kia hơn.

Văn tự được viết trên gia phả còn có nồng đậm Thần Hoả, là vết tích độc nhất của Phượng tộc. Cho dù có người phục khắc giống y như đúc với văn tự thì Phượng tộc chỉ cần liếc mắt qua là có thể phân biệt được.

Hiện tại trên tường chính là dùng văn tự này để viết.

Sự tình này phát sinh lúc cậu chuẩn bị thành niên.

Phượng Hoàng khi thành niên đều phải tìm một cây Phượng Tê Mộc để làm tổ, sau khi được tộc trưởng chúc phúc thì cái cây đó chính thức thuộc về Phượng Hoàng đó. Vinh cùng vinh, thương tổn cùng thương tổn, cái cây này được coi như là mệnh đèn của Phượng Hoàng.

(Mệnh đèn mình nghĩ là nếu như Phượng Hoàng còn sống thì cây sẽ sống, chết thì cây chết. Nhưng chỉ là một chiều chứ không phải ảnh hưởng đến nhau. Đèn ở đây mình nghĩ là như báo hiệu ý, cây còn sống có nghĩ Phượng vẫn sống, không có gì ảnh hưởng đến cây đó được.)

Lúc đó cậu chọn một cái cây cách Thần Điện siêu cấp xa, thật ra cách xa hay không cũng không phải là vấn đề, chỉ là cây kia còn quá nhỏ, chưa trưởng thành.

Phượng Sâm đã sớm đến thời gian thành niên làm sao có thể chọn một cái cây non để làm tổ?

Phượng Kinh Hồng tức giận thiếu chút nữa bắt cậu về đánh cho một trận.

Mà phụ thân Phượng Trì Độ lại cho rằng đây là vấn đề nhỏ, không cần phải tức giận, liền chạy qua khuyên can. Con trai đã muốn trưởng thành, vẫn nên để cho cậu tự quyết định.

Kết quả cả hai đều bị Phượng Kinh Hồng lôi qua thư phòng phạt đứng. Lúc ấy cậu cùng phụ thân cùng nhau bôi bôi vẽ vẽ lên mặt tường.

Không nghĩ đến đã trải qua cả ngàn năm nhưng vết tích này vẫn được bảo tồn vô cùng hoàn hảo.

Tề Hoài Nhân thấy chim nhỏ ngẩn người thì gấp như kiến bò trên chảo nóng. “Điểu sư, ngài có biết mấy văn tự viết ở trên này không?”

Cậu không chỉ biết, mà còn biết rất rõ nguyên nhân vì sao nó lại xuất hiện ở đây…

Phượng viết văn tự này còn đang đứng ở trước mặt các ngươi đấy.

“Khụ! Khụ!” Chim nhỏ thanh thanh giọng, nghiêm túc nói. “Mặt trên ghi chép lại một chút chuyện bí mật trong gia đình tộc trưởng Phượng tộc, ngươi xác định muốn nghe?”

Tề trưởng lão vừa nghe đã cảm thấy rất hấp dẫn, huống hồ còn liên quan đến tộc trưởng, ánh mắt liền sáng lên. “Kia đương nhiên muốn nghe.”

Chim nhỏ bất đắc dĩ, đây là do ông muốn nghe nhé, dù sao ta cũng không sợ mất mặt.

“Vậy ta giải thích cho ngươi nghe một chút.” Chim nhỏ làm ra bộ dáng nghiêm túc.

“Câu đầu tiên bên trái viết là: Cái tính tình này của mẫu thượng ngài không quản sao? Nàng hôm nay dám đối với ngươi như vậy! Ngày mai cũng sẽ đối với ngươi hơn như vậy nữa!”

Chim nhỏ còn diễn đạt lại cả oán khí trồng chất.

“Câu đầu tiên bên còn lại viết là: Nếu ta quản được nàng thì ta đã không phải là phụ thân của con, huống hồ, con thì biết cái gì, nàng đây là để ý đến ta.”

“Nàng đây là để ý đến ta a~~~ ngài có thể lấy ra khí thế của một con Phượng Hoàng được hay không?”

“Con nói có lý, đợi chúng ta ra ngoài thì tìm nàng đi nhuộm lông đi.”

“Nàng cho ngài nhuộm?”

“Kia tất nhiên là không…”

Chữ tiếp theo bị một vệt mực xoẹt qua, lúc ấy là Phượng Trì Độ đang viết được một nửa thì bị mẫu thượng đi đến nắm cổ áo kéo đi. Tất nhiên không hoàn thành được câu tiếp theo.

“… Ngài là đang nghiêm túc sao?” Tề Hoài Nhân hoài nghi hỏi.

Văn tự trên tường này rất phong lưu phóng khoáng, trong đó còn ẩn chứa linh lực. Tuyệt đối không phải người tầm thường viết.

Huống hồ còn viết ở Tàng Thư Các uy nghiêm như vậy, sao có thể dịch ra thành sự tình náo loạn của một gia đình Phượng Hoàng?

Bên cạnh đoạn hội thoại này còn vẽ hình một con chim Thần đang giương cánh, có vẻ là sự tình thập phần nghiêm túc.

Tuồng kịch luân lý của một gia đình… Xác thực rất nghiêm túc ha ha ha.

Tề Hoài Nhân có chút không tin, từ trên kệ sách lấy xuống một quyển khác, mở ra nói. "Vậy quyển này thì sao, nét chữ giống y đúc trên tường, chắc chắn cũng là vị đại năng này viết. Có lẽ là thứ tốt đi."

Ánh mắt Phượng Sâm rất tốt, cho dù ở đây có chút tối nhưng cậu vấn nhìn rất rõ mặt chữ.

Thật đúng là do lão cha viết.

Cậu không phải nhận biết qua nét chữ, Phượng Hoàng khi viết chữ đều mang theo linh hỏa của bản thân rót vào, chỉ cần cảm nhận hơi thở là biết do ai viết.

Bất quá cậu thật không biết lão cha còn ẩn giấu một kiện đồ vật ở chỗ này đâu.

Lão cha cậu cũng là Phượng Hoàng Đại Thừa kỳ, cũng có thể coi là một đại năng lớn, bất quá lại ở đây viết nhật ký?... Có chút không giống với lão cha a.

Thoại bản nhân gian nói như thế nào nhỉ?

Luyến ái não!

Nhất định lão cha cậu chính là người như vậy.

Tề Hoài Nhân mở ra một trang sách, trên đó viết. "Thần lịch hai ngàn tứ bách lục năm thứ nhất, hôm nay ta biểu đạt tâm ý của mình với Phượng Kinh Hồng. Ta nghe mấy tên Phượng Hoàng khác nói lần đầu biểu đạt tâm ý không hẳn phải đưa lông đuôi của chính bản thân mình, cho nên ta đi rựt một cây lông đuôi của huynh đệ ta tặng cho nàng. Phượng Kinh Hồng thấy thì tức giận, đuổi ta ra khỏi tổ của nàng, ta chắc chắn rằng trong lòng nàng có ta, bằng không sao lại hướng đến ta phát tính tình lớn như vậy!"

Mà bên dưới tiếp tục viết. "Kinh Hồng lại đốt cháy lông đuôi mà ta đem tặng cho nàng, kia chính là cây lông đuôi xinh đẹp nhất của ta a. Nói không chừng... nàng là quá thích cho nên thẹn thùng? Ta phải không ngừng cố gắng mới được."

Phượng Sâm qua loa xem vài trang, tức khắc cảm thấy hai mắt muốn mù luôn rồi.

Cậu cũng biết được phụ thân năm đó theo đuổi mẫu thượng vô cùng mãnh liệt, nhưng không nghĩ đến đầu ông lại có tư chất luyến ái như vậy, huống hồ.... Cậu sẽ không học theo phương thức theo đuổi bạn lữ này đâu.

Còn may là bọn họ lưỡng tình tương duyệt, chỉ là do phụ thân làm ra mấy sự tình không thể tượng tưởng được cho nên mới bị cự tuyệt nhiều lần như vậy.

Chim nhỏ châm chước một phen, sau đó mới cố gắng phun ra mấy chữ. "Nếu không ngươi đi xem sách do Phượng Hoàng khác viết đi. Sách này đối với ngươi không có lợi ích gì, ta nói thật đấy."

Tuy rằng Tề trưởng lão xem xong cũng không nhất định sẽ biến thành luyến ái não, những vẫn nên có điểm đề phòng, đừng để bị truyền nhiễm.

"?"

Không đợi Tề Hoài Nhân phản ứng, bên ngoài lại có người náo loạn.

Bất quá lần này không phải là chuyện vô bổ gì, chỉ nghe thấy bên ngoài kêu lên. "Tìm được cách không cần học thuộc cũng có thể đi ra ngoài!"

Cái này có thể nói là một hòn đá là cả hồ dậy sóng!

~~~~~~~

Tưởng tượng cảnh Phượng cha theo đuổi Phượng mẫu mà hài ẻ, hận bản thân không có năng khiếu vẽ tranh :((((