Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Tiểu Phượng Hoàng

Chương 37: Các ngươi không được đánh nhau ở nhà của ta

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Manh Manh

Căn phòng này rất lớn, đủ để chứa được hơn trăm người bọn họ, vừa rồi thời điểm đi ở trên hành lang, Huyết Hồng Cốc và Chuyên Nhật Đảo đứng ở phía sau. Hiện tại nghe có bí tịch thì hận không thể đánh hết mấy người đằng trước.

Người tiến vào càng sớm sẽ càng nhanh tìm được bí pháp thích hợp, bọn họ mạo hiểm đi vào nơi này, còn không phải vì thứ đó sao?

Nhìn sơ qua, nơi này có ít nhất một vạn bí pháp. Hai tộc Long Phượng chưởng quản Yêu tộc cả trăm ngàn vạn năm, nơi này không chỉ có truyền thừa của Phượng tộc, mà còn không ít bí thuật đơn lẻ đã thất truyền của những tộc khác, trong đó có của nhân loại.

Muốn tìm được một quyển bí tịch thích hợp với bản thân trong trăm ngàn bí tịch này có thể nói là khó, nhưng không phải là không thể. Nếu chậm một bước sợ rằng sẽ bị người khác cầm đi mất.

Bất quá mấy việc họ bàn tính căn bản sẽ thất bại. Những người đi trước thật ra cũng chẳng có ưu thế gì, bởi vì không ai có thể xem hiểu văn tự viết trên đó.

Việc này như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu.

Lần này Khúc Ninh đi vào cấm địa vẫn là muốn tìm kiếm chân tướng ngàn năm trước. Nếu năm đó thật sự là do hai tộc Long Phượng bởi vì gϊếŧ hại lẫn nhau mà hủy diệt thế gian. Yêu tộc cũng chỉ vì thế mà đại loạn, chi bằng nhân cơ hội này tiêu diệt hết, tuyệt không để lại hậu hoạn.

Dù sao hai đầu sỏ của Yêu tộc cũng đã chết rồi, muốn làm việc này cực kỳ đơn giản.

Nhưng ngại có Yến Bắc Linh ở đây, hắn muốn làm việc này tất nhiên phải trải qua nhiều tầng cản trở. Ý tưởng của hắn cùng Yến Bắc Linh khác nhau chính là ở chỗ này.

Hắn muốn hủy diệt sự tồn tại của Yêu tộc. Cái tộc này sau khi hai tộc Long Phượng diệt vong từ ngàn năm trước liền trở nên mất khống chế. Thường thường bị mất lý trí, trở thành tai họa nhân gian, chi bằng tiêu diệt sạch sẽ liền tốt rồi.

Nguyên do hai người luôn đối đầu gây gắt chính là đây.

Bất quá mục đích chủ yếu mà hắn đi vào cấm địa Phượng Hoàng bởi vì trước đó vài ngày hắn liều mạng từ trong một bí cảnh lấy ra một mũi tên như trăng non.

Mũi tên này cũng không phải chuẩn bị cho chính mình, hắn đã có Huyền Sương Kiếm. Kiếm này có thể nói là thiên hạ đệ nhất, Khúc Ninh mới không cần vũ khí khác.

Huống hồ kiếm này cũng rất bá đạo, không chấp nhận được việc hắn có vũ khí khác treo trên người, mũi tên trăng non này là chuẩn bị cho người khác.

Mũi tên này được đúc từ Lưu Li, nhìn thì xinh đẹp vô hại nhưng lại cực kỳ sắc bén. Mũi tên được bắn đi sau đó sẽ tùy theo ý nghĩ của chủ nhân mà quay trở về.

Nó khác với mấy mũi tên khác là do có thể rót linh lực vào thân mũi tên, linh lực càng mạnh, tốc độ mũi tên càng nhanh, uy lực càng đáng sợ.

Rốt cuộc mũi tên cũng được coi là vũ khí bắn đi là mất, muốn chế tạo ra số lượng nhiều mà chất lượng thật sự là không dễ. Mũi tên trăng non bắn đi rồi còn có thể tự quay về đối với những người dùng cung mà nói chính là bảo vật.

Lần này đi vào chính là vì muốn tìm một bộ công pháp liên quan đến cung tên.

Đến lúc hắn cầm trên tay bảo vật động tâm như vậy, còn sợ cái người nam giả nữ kia hay sao? Đến lúc đó người nọ sẽ phải cúi đầu trước hắn.

Khúc Ninh tự tin mà ảo tưởng.

Mấy trăm kệ sách, luôn là ngôn ngữ mà Khúc Ninh không thể hiểu, nhưng hắn không tin ở nơi có trăm ngàn bí pháp này lại không thể tìm được một bộ bí pháp thích hợp.

Nghĩ như vậy, Khúc Ninh lần nữa dấn thân vào công tác lật xem các loại sách.

Đúng lúc này, Tề Hoài Nhân vội vàng chạy đến trước mặt Yến Bắc Linh, thấp giọng nói. "Tông chủ, ta tìm được một chỗ trên kệ sách, có chữ viết không khác biệt với chữ ở tông môn chúng ta được truyền thừa, đang chờ ngài đến điều tra một phen."

Từ sau khi Phượng Sâm bại lộ thân phận trước mặt Yến Bắc Linh, hắn cũng đã nghĩ đến những sai lầm nhỏ của mấy quyển công pháp mà trước đó Phượng Sâm chỉ ra khi học trong tông môn. Lúc đó hắn cũng chưa coi trọng những lời đó của cậu.

Hiện giờ hắn hoàn toàn hiểu ra chân tướng, bản dịch kia ở tông môn quả nhiên tồn tại không ít sai lầm, chuyến này đi vào cuối cùng cũng tìm được đáp án chuẩn xác.

Yến Bắc Linh lập tức đáp ứng, ôm Phượng Sâm đi đến.

Chim nhỏ mới không thèm lo lắng đám người kia có thể mang đi bảo vật mà Phượng tộc bảo tồn cả ngàn vạn năm, mấy thứ trong căn phòng này căn bản không thể rời khỏi đây. Càng quá đáng hơn đó là, thời điểm ngươi bắt đầu mở một quyển bí tịch ra đọc, nếu không đọc hết cả quyển bí tịch đó thì đừng nghĩ rời khỏi được căn phòng này.

Năm đó cậu cũng chịu không ít thiệt ở chỗ này. Nếu ngươi thật sự muốn tìm kiếm bí pháp thích hợp, vậy thì ngươi sẽ phải đọc qua hết mấy quyển sách mà ngươi từng lật xem. Như vậy không phải càng thích hợp với tâm ý muốn đọc bí tịch của đám người này sao?

Điểu điểu mới không có lòng tốt mà chạy đi nhắc nhở đâu. Ta từng trải qua khổ cực thì bây giờ đến phiên các ngươi chịu!!!

Nhưng mà bên trong căn phòng này không chỉ có mỗi công pháp, bí tịch, mỗi một thế hệ Phượng tộc sau khi học tập ở đây thì đều lưu lại một đống giấy tờ linh tinh, tất cả đều được sắp xếp ở trong này.

Bọn họ căn bản không hiểu là muốn tìm được đồ hữu ích ở bên trong căn phòng này là rất rất khó.

Nơi này cũng có thể gọi là một cái động thật lớn dùng để chứa đồ vật tạp nham.

Lúc trước tổ gia của Phượng tộc có lưu lại một quyển sách, bên trong viết về con đường học tập ở tổ gia tại nhân gian. Cậu rất yêu thích nó, muốn đem lên cây để chậm rãi lật xem, nhưng đáng tiếc là không thể.

Đang nghĩ, Phượng Sâm đã được Yến Bắc Linh ôm đến bên kệ sách, cậu đơn giản đảo mắt nhìn qua, chỉ là mấy loại bí tịch mà Phượng Tê Tông đã được lưu truyền rồi. Thôi kệ, để bọn họ nhìn cũng có chút bổ ích, cũng không sợ đến lúc muốn đi ra ngoài nhưng chưa đọc xong quyển sách.

Tay Yến Bắc Linh đang muốn sờ lên mặt bìa sách, liền nghe thấy chim nhỏ trong ngực phát ra tiếng cười không có ý tốt. Hắn có chút nghi hoặc. "Ngươi vì sao lại cười ..."

Hai chữ "Gian trá" còn chưa được nói ra, chim nhỏ lập tức đánh gãy. "Pi pi pi! Pi pi." (Nói cái gì! Chính là nói cái gì!)

Vì ở trước mặt Tề trưởng lão, vậy nên cậu không dám dùng tiếng người nói chuyện, mà dùng điểu ngữ để thay thế.

Nếu cậu không kẹp giọng nói chuyện, cậu sợ Tề Hoài Nhân sẽ phát hiện ra gì đó không thích hợp.

Tuy rằng bị phát hiện cũng không có gì quá ghê gớm, có tiên tử chống lưng cho cậu, Tề Hoài Nhân căn bản không dám nói gì cậu. Đây chẳng lẽ là kính sợ đối với các vị tôn sư mà thoại bản viết?

Bất quá Yến Bắc Linh đại khái lý giải được ý tứ của cậu, thoạt nhìn hơn phân nửa là bộ dáng chột dạ khi làm chuyện xấu.

"Tông chủ, ngài đừng để ý sủng điểu của ngài nữa." Tề Hoài Nhân duỗi tay đánh gãy không khí ấm áp ngọt ngào này. "Ngài nhìn chỗ này, cùng với bản dịch truyền thừa trong tông môn ghi chép có chút khác biệt. Đoạn này rốt cuộc là có ý tứ gì?"

"Phiên dịch thành "linh lực du tẩu bên trong kinh mạch" lời này có chút không đúng a..." Tê Hoài Nhân vì câu này mà nôn nóng vò đầu bứt tai, thậm chí còn liên tiếp mở mấy quyển sách lật xem bên trong có đoạn nào tương tự hay không.

Nói không chừng có thể liên hệ rồi đoán mò được chút nghĩa...

"Hừ!" Chim nhỏ ra lời bình phẩm. "Đây có ý tứ là "tìm địa phương thích hợp đả tọa", thật không biết các ngươi nghiên cứu mấy lời này làm gì."

Phượng Sâm dán ở bên tai Yến Bắc Linh nói mấy lời này, Tề Hoài Nhân quá mức chuyên chú, căn bản không để ý đến động tĩnh nhỏ này.

Sau khi nghe cậu giải đáp, Yến Bắc Linh trầm mặc. Nhưng hắn vẫn nói lại từng chữ mà cậu nói cho Tề Hoài Nhân nghe.

Nghe được lí giải, Tề Hoài Nhân ngơ ngác, tưởng rằng bản thân nghe nhầm. Ông thấy vẻ mặt trầm tư của Yến Bắc Linh liền biết đây không phải là nói giỡn.

Nhưng ông vẫn chưa từ bỏ ý định. "Không biết tông chủ, ngài làm sao biết được những ý tứ này?"

Yến Bắc Linh vì bớt việc, trực tiếp đem Phượng Sâm đang chuẩn bị rúc vào ngực mình trốn tránh trách nhiệm đào ra. Dù sao cũng có không ít người biết sự việc chim nhỏ có thể nói, cũng không phải vấn đề gì quá lớn. Tóm lại hắn có thể che chở cho cậu bình an.

Phượng Sâm cùng Tề Hoài Nhân trố mắt nhìn nhau, cậu sợ đến mức muốn tung cánh bay đi chạy lấy người.

Làm ơn! Ngươi đem ta đối diện với Diêm Vương sống này để làm gì aaaaa!

"Pi pi! Pi piiii!" Tuy rằng Phượng Sâm cật lực lắc đầu phủi sạch quan hệ, nhưng biểu tình lại không dấu được. Tề Hoài Nhân cảm giác được, chỉ sợ quyển bí tịch này thật sự có ý tứ như vậy.

Cảm giác thể giới sụp đổ. Đáp án so với ông đoán ra cách xa cả vạn dặm....

Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao tông chủ không đem theo đồ đệ của mình, ngược lại là mang theo con chim chỉ biết ăn nhậu chơi bời này rồi.

Con chim này có tác dụng hơn nhiều.

Ông chưa bao giờ có nghi ngờ với Yến Bắc Linh, trực tiếp tin đáp án mà hắn nói ra. Chợt ông nhanh chóng lật quyển sách đến đoạn sau, chỉ vào câu ở trên cùng đặt trước mặt Phượng Sâm hỏi. "Chim ngoan, ngươi giải đáp ý tứ này giúp ta chút đi."

....? Chim ngoan là cái xưng hô kì quái gì vậy?

Bất quá cậu còn chưa bị phát hiện ra là Phượng Sâm, vậy nên cũng không có quá nhiều băn khoăn, Phượng Sâm kẹp giọng nói. "Ý tứ này là: Vận hành xong một vòng thiên hậu thì đem linh lực vận chuyển đến tứ chi."

Lời giải thích này làm cho Tề Hoài Nhân bừng tỉnh đại ngộ. Ông liên tục gật đầu khen không dứt miệng, sau đó không ngừng đem sách đặt trước mặt chim nhỏ. Ngữ khí như hiến vật quý nói. "Nội dung nay ta còn có chút không rõ, ngươi có nhận thức qua không?"

Nhiệt tình này làm Phượng Sâm có chút kinh hãi. Lão sư ngày xưa vênh váo tự đắc với cậu nay lại cúi đầu khom lưng, ngẫm lại liền thấy thật thoải mái! Hơn nữa đây chỉ là chuyện nhỏ, nhấc tay cái là được, à nhấc cánh cái là xong.

Chim nhỏ nghiêng đầu lắng nghe vấn đề của Tề trưởng lão.

Nhưng đúng lúc này, ở một góc trong phòng vang lên mấy tiếng khắc khẩu tranh cãi.

"Bí tịch này rõ ràng là do ta nhìn thấy trước! Ngươi tranh cái gì mà tranh!"

"Ngươi thấy trước thì thế nào? Quyển bí tịch này thích hợp với ta hơn!"

"Nhưng trong tay ngươi đã có hơn mười quyển bí tịch, ngươi luyện hết được sao? Sợ là chưa luyện được một nửa đã nổ banh xác mà chết!"

Chim nhỏ ngày thường thích xem nhất chính là náo nhiệt, nghe được có người cãi nhau, liền xoay đầu qua nhìn, ý đồ muốn nghe rõ hơn một chút.

Tề Hoài Nhân đang nói được một nửa, thấy tâm tư chim nhỏ đã sớm không đặt trên người mình. Đang muốn mở miệng răn dạy giống như răn dạy mấy đệ tử trong tông môn, thì lại ý thức được hiện tại thân phận đã sớm thay đổi, vì thế nhanh chóng nuốt xuống mấy lời định thốt ra.

Những người bị dạy dỗ vẫn luôn là người có địa vị thấp hơn ông, trước mắt không có biến pháp lôi kéo lực chú ý của chim nhỏ về, Tề Hoài Nhân liền đi theo cùng nhau nghe chút nào nhiệt.

Nhưng nghe xong ông liền cảm thấy mất hứng.

Chỉ là hai cái đệ tử có lòng tham mâu thuẫn với nhau, có gì để nghe đâu, chẳng bao lâu là có người chạy đến khuyên bảo.

Tề Hoài Nhân lại đem lực chú ý đến bí tịch trong tay. Vẫn là nhìn cái này thú vị hơn!

Nào biết được, tiếng ồn ào không những không dừng lại, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn xuất hiện âm thanh đao kiếm tương tàn.

Đánh nhau rồi pi!

Phượng Sâm lập tức thoát khỏi ôm ấp của Yến Bắc Linh phi đến chỗ phát ra âm thanh.

Các ngươi không được đánh nữa! Có đánh cũng không chết được!

Nhưng đây chính là nhà của ta!!! Các ngươi xem sách xong rồi cút ra ngoài mà đánh!

~~~~~~~

Phượng Sâm: Đánh nhau rồi pi! Bọn họ phá nhà của ta rồi pi! Hu hu hu!

Tổ gia Phượng tộc vỗ một bàn tay vứt hai tên đánh nhau kia ra: Cháu ngoan, không khóc, ta đuổi chúng nó đi rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »