Chương 36: Các ngươi có thể đừng nhìn chằm chằm nữa được không?

Edit: Manh Manh

Cánh cửa rắn chắc dù cho bọn họ có làm thế nào cũng không nhúc nhích giờ phút này lại dễ dàng bị mở ra, trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người chỉ dám nhìn một vòng bên trong Thần Điện chứ không ai dám bước vào.

Không phải quá trùng hợp sao? Khúc Ninh híp mắt nhìn về phía chim nhỏ đang đứng trên vai Yến Bắc Linh. Lúc trước bọn họ làm sao cũng không mở được cửa, Yến Bắc Linh chỉ tùy tiện kêu vài đệ tử Phượng Tê Tông là dễ dàng mở ra?

Vừa rồi có không ít người là Hỏa linh căn nhưng cánh cửa cũng không nhúc nhích, sao đệ tử Phượng Tê Tông lại được, hắn không tin có sự trùng hợp như vậy.

Tình huống bây giờ đương nhiên không ai có thể động tay động chân, chỉ là Khúc Ninh có chút không hiểu được tại sao.

Dị thường xảy ra bắt đầu từ khi Yến Bắc Linh mang theo con chim nhỏ kia."

Khúc Ninh mới không tin Yến Bắc Linh là người có lòng tốt như vậy, vào cấm địa lại đem theo sủng vật, hao phí rất nhiều tinh lực cùng thời gian. Cho nên con chim này nhất định là có gì đó không thích hợp.

Hắn nhìn chằm chằm chim nhỏ một hồi lâu.

"Cứ như vậy mở ra rồi?" Chung Nam Tiêu đứng ở thềm cửa, hướng vào trong nhìn xung quanh, cầm lấy một hòn đá nhặt được ở ven đường ném vào bên trong.

Không có một chút gợn sóng.

Cũng không trách bọn họ cẩn thận đến mức đó, tu luyện đến Nguyên Anh làm gì có tu sĩ nào chưa đi đến bí cảnh. Nhưng chưa có bí cảnh nào như nơi này, khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị.

Cẩn thận một chút cũng không mất gì.

Cửa Thần Điện được làm rất xa hoa, nhưng bên trong lại cực kỳ điệu thấp.

Vốn tưởng rằng ngàn năm sau Thần Điện được mở ra lần nữa, bên trong chắc hẳn là tro bụi mù mịt, muôn vàn thi cốt.

Nhưng ngoài dự đoán, bên trong Thần Điện rất sạch sẽ, một chút bụi bẩn cũng không có, đối lập hẳn với cảnh tượng hoang tàn ở bên ngoài. Giống như ở đây chưa từng phát sinh chuyện gì, người ở Thần Điện chẳng qua là tạm rời đi, sau đó sẽ còn quay trở về.

Ngọn đèn ở trên tường từ khi cửa mở ra vẫn luôn sáng, sáng ngời mà không chói mắt. Mặt đất trải đầy phiến đá bóng loáng, ở trên tường điêu khắc rất nhiều hình dáng của Phượng Hoàng, có giương cánh bay lượn, cũng có hình ảnh Phượng Hoàng hát ca.

Sinh động như thật, giống như hiện lên trước mắt bọn họ.

Ở chính giữa Thần Điện, có một phiến đá rất lớn. Phiến đá này cơ hồ chiếm hết không gian ở giữa, phía trước đặt một bàn thờ, trên phiến đá còn khắc văn tự của Phượng tộc.

Bọn họ lần đầu được nhìn thấy di tích của Phượng Hoàng thần bí, tràn đầy tráng lệ, hào hùng.

Từng là thần hỏa được thế nhân truy tìm, ở đây chỗ nào cũng được nhìn thấy. Đây là họ còn chưa đi vào bên trong đâu, chỉ là đang ở chủ thính. Vô luận một thứ nhỏ bên trong này đem ra ngoài đặt ở Tu Chân giới cũng sẽ khiến người người đến tranh đoạt.

Thật không hổ là tộc trường sinh, tùy tiện vài món đồ bên trong cũng có giá trị thiên kim. Huống chi là trân bảo giấu ở tận sâu bên trong?

Mấy người phía sau thấy Chung Nam Tiêu ném một khối đá vào nhưng Thần Điện không chút phản ứng, tâm tư lập tức lung lay. Hận không thể bước chân vào bên trong.

Dù chuyến này đi không thu hoạch được gì, tùy tiện lấy hai phiến đá bên trong bán ra ngoài cũng được giá cao.

Nghĩ như thế, không ít người cùng nhau lập nhóm đi vào.

Đoàn người tránh đi Yến Bắc Linh, từ bên sườn cửa bước vào. Trừ lúc bước chân vào cảm thấy choáng vàng, hoa mắt, suýt chút nữa bị vướng chân ngã ngửa thì không có dị thường gì.

Ước chừng phản ứng này là do quá đói đi.

Thấy nhóm người kia đi vào được một thời gian vẫn chưa xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, những người còn lại liền gấp không chờ nổi mà tiến vào.

Những người phía sau duỗi dài cổ nhìn tình huống bên trong, thật sự đơn giản như vậy?

Thấy vậy, mọi người bất chấp tất cả đi vào, ngay cả Khúc Ninh cũng bước một bước, đi về phía phiến đá đang được mọi người vây xem.

Lúc này, đoàn người Yến Bắc Linh mới lững thững theo sau.

Phượng Sâm nhìn bộ dáng lóe tinh quang của đám người kia thì cảm thấy rất đau đầu, sợ mấy kẻ không có mắt này dọn sạch Thần Điện, chỉ chừa lại một cây cột, vội vàng tránh khỏi vòng tay Yến Bắc Linh bay vào bên trong.

Chim nhỏ vừa vào, cửa đá chậm rãi chuyển động, một lần nữa khép lại cánh cửa Thần Điện.

Yến Bắc Linh thấy vậy nhanh chóng bước chân đi vào, cửa đá xoẹt qua bả vai hắn, phát ra âm thanh thật lớn "Ầm".

Đệ tử bên trong cũng chú ý tới động tĩnh này, nhưng không ai để ở trong lòng. Rốt cuộc cũng đã vào được bên trong, chắc chắn sẽ có cách để đi ra ngoài.

Bọn họ tròn con mắt nhìn chằm chằm vào văn tự trên phiến đá, muốn từ đó tìm được một chút tin tức. Nhưng đáng tiếc bọn họ xem không hiểu văn tự bên trên viết cái gì, chỉ có thể trông mòn con mắt nhìn các đệ tử Phượng Tê Tông.

Phiến đá được đặt ở chính giữa chủ thính, chiếm phân nửa không gian, phải đi vòng ra sau phiến đá mới nhìn thấy ở đó có hai con đường.

Bất quá mọi người không ai dám manh động, vì thế không ai có ý định lẻn vào một mình, tất cả đều đứng trước phiến đá, đoan trang nhìn chằm chằm vào văn tự.

Có vài người không có mắt, lấy ra bội kiếm muốn phá hỏng mấy bức tranh Phượng Hoàng được khắc trên mặt tường.

Thật sự là ... không có não.

Người nọ hung hăng bổ vài kiếm, không để lại một chút sứt mẻ gì trên mặt tường.

Cười chết chim, nếu có thể đơn giản bị phá hư như vậy, chẳng phải Thần Điện này hai năm sẽ phải xây lại một tòa sao?

Cũng không biết tiêu chuẩn chọn người của mấy tông môn kia bị cái gì, làm sao có thể tuyển một người ngu si như vậy? Tiến vào cấm địa chỉ mong muốn mang chút đồ vật ra ngoài bán, thật là ngu đần. Nhưng mấy người này hôm qua không phải rất chuyên nghiệp hay sao?

Chim nhỏ nghi hoặc, chim nhỏ vò lông.

Thần hỏa không gỡ xuống được, tường cùng mặt đất phá cũng không hư, mọi người lại đem ánh mắt hướng về phía bàn thờ.

Thực đáng tiếc, các vị đang đứng ở đây không ai có thể xem hiểu mấy văn tự được viết trên phiến đá. Đương nhiên ngoại trừ Phượng Sâm.

Chim nhỏ muốn mở miệng khuyên bọn họ đừng nhìn nữa, rồi lại nhận ra hiện tại cậu không có quyền lên tiếng, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Yến Bắc Linh nhìn chim nhỏ Phượng Sâm muốn nói rồi lại thôi, sau đó lắc đầu thì nhẹ giọng hỏi. "Sao vậy?"

Chim nhỏ dựa vào bên tai hắn, nhỏ giọng nói. "Đây là gia phả của Phượng tộc, ta không biết các ngươi nhìn chằm chằm gia phả làm gì, không phải có người biết chữ sao? Sao mà cứ nhìn chăm chú vậy, vạn nhất có người nhận ra tên của ta khắc trên đó thì sao, sẽ rất xấu hổ."

Yến Bắc Linh một cái văn tự cũng không hiểu. "..."

Ta đã nói sao đằng trước bí pháp lại đặt bàn thờ, thì ra là gia phả nhà người ta.

Tuy rằng nhất thời phán đoán sai, nhưng Yến Bắc Linh không muốn thừa nhận bản thân mình xem không hiểu mấy văn tự này. "Ta đang tìm tên của ngươi đây."

"Hắc, tưởng gì." Chim nhỏ vung cánh lên, khí phách chỉ ra. "Tên của các tộc trưởng đều được khắc ở trên cùng nhất, ta chính là cái được khắc dưới nhất."

Nói thì cao ngạo như vậy, nhưng sau đó lại thì thầm bên tai Yến Bắc Linh. "Bất quá, ta còn chưa có tiền nhiệm đâu... Chỉ là khắc trước lên gia phả, còn mọi việc đều là mẫu thượng của ta quản, đợi ta tu luyện tốt sẽ thay nàng tiếp quản Phượng tộc."

Yến Bắc Linh giương mắt nhìn, căn cứ vào chỉ dẫn của chim nhỏ, lúc này mới miễn cưỡng nhận ra được hai chữ.

Lời của Phượng Sâm cũng làm nội tâm của hắn có chút chấn động. Nếu sớm đã được khắc tên làm tộc trưởng Phượng tộc, vì sao thân hình của cậu so với Phượng Hoàng trong lời đồn một cánh che trời khác nhau như vậy?

Cậu ngược lại là một con chim nho nhỏ, ôm ở trong ngực còn chưa vừa.

Bất quá hắn cũng không biết Phượng Sâm đã bao nhiêu tuổi rồi, nói không chừng nhân gia còn chưa trưởng thành đâu, nếu như vậy nhìn thấy trong nhà xảy ra biến cố lớn chắc chắn đã rất khổ sở.

Nếu ở phiến đá này không có tin tức gì hữu ích, vậy không cần trì hoãn thời gian ở đây nữa. Hắn triệu tập người của Phượng Tê Tông, quyết định mang người đi về phía trước.

Nếu đã đi vào được bên trong Thần Điện, hắn cũng không có nghĩa vụ phải chiếu cố mấy môn phái khác. Nhưng không ngờ, những người khác thấy Yến Bắc Linh dẫn người rời đi thì cũng đi theo sau.

Khúc Ninh đi theo vì hắn muốn tìm hiểu thêm về con chim nhỏ kia, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy Yến Bắc Linh thì thầm to nhỏ với con chim này, sau đó nhìn thoáng qua phiến đá rồi tiến vào bên trong.

Chim nhỏ tuy ngụy trang bản thân thành bộ dáng không hiểu thế sự, nhưng đương nhiên không qua được đôi mắt của Khúc Ninh. Một người một chim chắc chắn có gian tình gì đó.

Từ Ngọc Thành từ khi nghe được mệnh lệnh của tông chủ, biết được ai mới là chủ nhân thật sự của cấm địa này, tự nhiên là đi theo người đó.

Mặt khác các tông môn cũng nhất trí chia làm hai nhóm đi vào hai con đường, không cần nghĩ cũng biết đi theo Yến Bắc Linh là lựa chọn đúng đắn.

Đi vào bên trong con đường thì nhìn thấy một hành lang thật dài, trên vách tường khắc họa rất nhiều thể loại tranh khác nhau, đại đa số đều là tranh về Phượng Hoàng, mọi người không dừng lại ngắm nhìn quá lâu, chậm rãi đi sâu vào bên trong.

Đi qua hành lang dài tầm nhìn liền trở nên rộng rãi, nơi này là một căn phòng hình tròn, ở trên vách tường có rất nhiều cánh cửa.

Yến Bắc Linh đứng ở đằng trước, tuy từ trong miệng Phượng Sâm biết được ở đây không có gì nguy hiểm nhưng rốt cuộc cũng đã trải qua cả ngàn năm, không biết đã có người động tay động chân ở đây chưa.

Bất quá mấy căn phòng này đúng là có hạ trận pháp, tuy Phượng Sâm đã hiểu rõ về Thần Điện nhưng cậu cũng không biết bên trong có còn giống như ngàn năm trước hay không

Hết thảy đều rất mông lung.

Vì thế Yến Bắc Linh cẩn thận dùng vỏ kiếm mở ra cánh cửa đầu tiên. Có lẽ do hình thể Phượng Hoàng rất lớn so với tu sĩ bọn họ nên cánh cửa được làm vừa cao vừa rộng. Trong phòng thế nhưng lại khá trống trải, chỉ có mấy cái kệ sách.

"Là bí tịch!" Có người nhìn thấy liền kinh ngạc hô lên.

Nghe được lời này, mấy người đằng sau đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Rốt cuộc mục đích bọn họ liều mạng để được vào đây chính là để có được bí tịch Phượng Hoàng.

Phát hiện ở đây không có gì nguy hiểm, Yến Bắc Linh cũng không trì hoãn nhấc chân đi vào.

~~~~~

Thần Điện: Chào mừng ngài trở về, chủ nhân.