Chương 35: Chim nhỏ mở cửa

Edit: Manh Manh

Không ai ngờ được chim nhỏ trong tay Yến Bắc Linh tuỳ tiện chỉ một hướng lại dẫn bọn họ đến được Thần Điện. Trách không được Yến Bắc Linh để suất vào cấm địa của đồ đệ nhường lại con chim này.

Hoá ra là chim nhỏ thâm tàng bất lộ.

Nghe nói đồ đệ của Yến Bắc Linh có thiên phú cao hơn hắn, ở thời điểm linh khí loãng như bây giờ, muốn tu thành chân tiên thật sự không phải dễ.

Thật đáng tiếc cho một lần cơ duyên này, danh ngạch đã ít rồi còn phải nhường một suất cho con chim chỉ biết ca hát….

Lúc trước sớm nghe qua Yến Bắc Linh rất cưng chiều một con chim nhỏ, nếu biết nó sẽ chỉ cho ngươi đường đi đến nơi có trân bảo thì bọn họ cũng sẽ cung phụng vài con yêu thú.

Trước đó đã có trào lưu này, đó là nuôi yêu thú sẽ được chúng nó chỉ đến nơi có bảo bối. Nhưng chủ yếu toàn là người lấy hàng kém chất lượng thay cho hàng tốt, họ tuỳ tiện vào rừng bắt một con yêu thú về, sau một thời gian cung phụng thì bắt chúng nó tìm nơi dấu bảo vật.

Còn có người vung tiền như rác, mua về một con yêu thú chất lượng nhưng cuối cùng cũng không tìm được “Bảo vật”.

Trào lưu này đã có từ lâu lắm rồi, nhiều tu sĩ Tu Chân cũng nuôi yêu thú nhưng vẫn chưa ai tìm thấy được "Bảo vật".

Giấy không gói được lửa, tuy rằng thật là có người nuôi yêu thú rồi tìm được chút đồ vật, nhưng đó chỉ là số ít và đồ vật cũng không phải trân bảo.

Càng nhiều người tham gia càng ít người có được chút đồ vật. Sau đó yêu thú liền được nuôi như một vật phát tiết cảm xúc, đánh chửi, đuổi mắng đều có đủ…

Thậm chí có vài người bị chính sủng vật mình cung phụng phản phệ làm trọng thương, làm cho con đường tu hành trở nên khó khăn.

Sau đó trào lưu cung phụng yêu thú liền mai danh ẩn tích.

Không nghĩ đến Yến tông chủ lại có bản lĩnh lớn như vậy, mới cung phụng con chim được mấy ngày, năng lực lại lớn như vậy, có thể chỉ đường đi đến Thần Điện.

Quả nhiên là Yến tông chủ nhìn xa trông rộng, chuẩn bị được con át chủ bài.

Mấy môn phái phía sau trao đổi ảnh mắt một phen, càng thêm tin tưởng suy nghĩ trong lòng.

Mọi người cuối cùng cũng tìm được Thần Điện, thở phào nhẹ nhõm một hơi, không ai có ý nghĩ muốn tiếp tục đi nữa.

Có chút kỳ quái là, xung quanh ba trượng Thần Điện không tìm được một bộ hài cốt nào, nhưng bên ngoài cách Thần Điện ba trượng thì xương cốt chồng chất. Này thật sự không bình thường.

(Một trượng ~ 4,7 mét => ba trượng ~ 14 mét)

Hôm nay mặt trời đã lặn, mọi người suy xét đến tinh lực đã bị tiêu hao gần hết, có chút chịu không nổi liền triệu hồi ra mồi lửa, nhóm lửa lên muốn nghỉ ngơi. Bên ngoài Thần Điện hoang vu, bên cạnh lại là một đống hài cốt, cảnh tượng nhìn qua có chút rợn người.

Bọn họ đứng ở bên ngoài Thần Điện, nhìn qua ánh lửa chiếu dọi vào cảm thấy Thần Điện càng thêm quỷ dị.

Từ Ngọc Thành thấy vậy liền phất tay phân phó đệ tử. "Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi tại đây."

Tiểu đệ tử kính cẩn nghe theo truyền tin xuống dưới. "Tối nay mọi người nghỉ ngơi tại đây, đừng tách riêng đi nơi khác, các tông môn sẽ an bài nhân thủ phụ trách lần lượt đi tuần tra!"

Khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị, nếu tách lẻ đi riêng, ai biết có thể gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không? Không ai dám lấy tính mạng mình ra làm trò đùa.

Thân thể bọn họ bây giờ giống với phàm nhân, tuy rằng buổi trưa đã được nghỉ ngơi một thời gian, nhưng bôn ba đi lại cả một ngày, chân cẳng đã sớm bủn rủn, trong bụng lại đói rỗng ruột, không ai có tinh thần đi nghiên cứu.

Vẫn là nghỉ ngơi thật tốt trước đã.

Mỗi môn phái có hơn chục người, gộp lại năm môn phái nhân thủ cũng được coi là đông đảo, chuyện tuần tra vẫn được chú trọng hơn một chút, để tránh ban đêm xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tuy rằng Phượng Sâm có thể lên Phượng Tê Mộc ngủ, nhưng cái cây này.... nói sao nhỉ, trụi lủi, ngủ lên sợ rằng cũng không quá thoải mái.

Huống chi cậu cũng không muốn bỏ một mình Yến Bắc Linh ngồi dưới gốc cây, cho nên vẫn an phận nằm nghỉ trong ngực tiên tử.

Ân! Quần áo lây dính hơi thở Linh Lan Hoa! Thơm quá đi, ta hung hăng dán!

Yến Bắc Linh không có bất kì ý kiến gì với chim nhỏ lười biếng dính người này, tùy ý để cậu nháo, chỉ cần không làm ra chuyện gì quá đáng là được.

Hắn từ trong tay áo lấy ra túi càn khôn chuyên dùng để đựng đồ ăn vặt cho chim nhỏ, duỗi tay lấy ra hai Tiên Linh Quả, đút cho Phượng Sâm.

Nói thật, trước khi vào cấm địa, với khẩu phần ăn uống của Phượng Sâm, hai quả tử này còn không đủ cho cậu nhét kẽ răng. Nhưng hiện tại không biết vì sao, buổi trưa ăn mấy miếng thịt khô, bụng còn no đến tận bây giờ.

Bất quá đồ ăn đã đưa đến trước mặt, nào có đạo lý từ chối.

Chim nhỏ làm bộ làm tịch mà cắn hai miếng, miệng căng phồng lên kết quả Tiên Linh Quả chỉ bị cắn mất một lớp mỏng. Yến Bắc Linh nhìn vết cắn nhỏ lịch sự văn nhã, châm chước nói. "Trong rừng này không có gì ăn được, nhưng ta đem rất nhiều đồ ăn ngươi không cần...tiết kiệm."

Yến Bắc Linh thấy chim nhỏ đột nhiên trở nên văn nhã, tưởng rằng đối phương lo lắng rằng thức ăn không đủ nên cố ý mở túi càn khôn ra cho cậu nhìn. "Ngươi nhìn xem, rất nhiều đồ, ngươi không cần lo lắng."

Chim nhỏ vói đầu nhìn vào bên trong túi, cẩn thận quan sát một phen.

Bên trong có rất nhiều điểm tâm mà cậu đã từng ăn, thái phẩm, linh thảo... còn có không ít đồ ăn dưới dân gian, thịt khô, đồ ăn vặt các loại... nhét đầy bên trong túi càn khôn.

Phượng Sâm nhìn thấy nhiều đồ ăn vặt như vậy nhưng không có nửa điểm vui sướиɠ, ngược lại nấc một cái, bay ra khỏi túi càn khôn.

Cái này rất dị thường, cậu giống như biến thành một con chim không có yêu đan.

Yến Bắc Linh thu hồi túi càn khôn, để hai Tiên Linh Quả sang một bên, bế lên chim nhỏ đã cao hơn một thước lo lắng hỏi. "Ngươi có chút không thích hợp."

(Một thước ~ 33cm, hiện tại Phượng Sâm giống một con gà lấp lánh kim quang :>)

"Ta cảm thấy rất tốt nhưng một chút cũng không thấy đói bụng." Chim nhỏ tỏ vẻ rất không quen với tư thế này, thân mình xoắn tới xoắn lui muốn thoát khỏi tay Yến Bắc Linh.

Nhìn chim nhỏ so với một tháng trước cao hơn không ít, kim vũ ánh quang cũng nhiều lên, Yến Hồi suy đoán. "Ngươi không phải đã kết thúc kỳ trưởng thành chứ? Có chút ngắn..."

Vừa nghe những lời này, Phượng Sâm nháy mắt dừng lại kháng cự, phản bác nói. "Không có khả năng!"

Kỳ trưởng thành của Phượng tộc cần đến hơn một trăm năm, bọn họ sẽ từ năm - sáu tấc cao lớn thành sáu thước. Một ngày trước khi kết thúc kỳ trưởng thành, sẽ được tộc trưởng Phượng tộc làm lễ tẩy rửa chúc phúc, cuối cùng biến thành Phượng Hoàng cao chín thước.

(Sáu tấc ~ 60cm -- Sáu thước ~ 2 mét -- Chín thước ~ 3 mét)

Bọn họ sẽ giương cánh bay lượn, tựa hồ che được cả bầu trời, lông đuôi hình quạt kim quang rước lấy vô số ánh mắt ái mộ của điểu tộc.

Phượng Sâm từ nhỏ đã biết mình có thiên phú cao, càng thêm kiêu ngạo cho rằng một ngày nào đó bản thân sẽ biến thành Phượng Hoàng cao lớn uy vũ nhất trong tộc.

Tuy rằng không biết vì sao cậu bị bỏ lỡ lễ tẩy rửa chúc phúc, nhưng cậu vẫn tin tưởng vững chắc rằng trạng thái hiện tại chỉ là ngụy trang, Phượng Sâm cậu vẫn là Phượng Hoàng cao lớn uy vũ nhất.

Người này đang nói bậy, cậu sao có thể không dài!!!

Phượng Hoàng nhà ai có thể mất mặt như vậy được?

Về sau cậu muốn tiếp nhận vị trí tộc trưởng của mẫu thượng, gánh trên vai trách nhiệm của tộc trưởng Phượng Hoàng, tất nhiên phải có một hình tượng uy mãnh.

Yến Bắc Linh đâu biết một câu của mình làm cho Phượng Sâm phải suy nghĩ miên man bất định nhiều như vậy, nếu không phải đình chỉ sinh trưởng thì vì sao lại không hấp thu được đồ ăn?

Hắn nghĩ như vậy, cũng mở miệng hỏi Phượng Sâm.

Phượng Sâm đương nhiên không biết nguyên nhân bên trong, chỉ đành trần thuật lại sự thật. "Nhưng lúc ta còn nhỏ cũng có ăn nhiều lắm đâu? Ta thật sự ăn không vô nữa, no căng bụng luôn rồi."

Trạng thái Phượng Sâm nhìn qua thật sự không tồi, chỉ là không ăn được nữa, dù sao đồ ăn bên trong túi càn khôn cũng không bị hư hỏng, thôi tùy cậu đi.

Chỉ là hai Tiên Linh Quả đã bị gặm hai miếng này cũng không thể bỏ lại vào túi được, tại tình cảnh mọi người ai cũng thiếu thốn như này, vứt bỏ không phải là biện pháp tốt.

Yến Bắc Linh đành tự mình ăn hết.

Cứ như vậy an ổn qua một đêm, mọi người vẫn còn duy trì thói quen tu hành khi còn ở tông môn, giờ Mẹo đã đứng dậy. Ngay cả Phượng Sâm cũng có thái độ khác thường đứng lên.

Nghỉ ngơi một đêm, trạng thái mọi người đều đã chuyển biến tốt đẹp, Từ Ngọc Thành phái hai nhóm đi tìm kiếm một vòng xung quanh Thần Điện.

Kha Quân chủ tu trận pháp, người dẫn đầu chính là sư phụ hắn, hai người tìm kiếm một vòng xung quanh không phát hiện chút dấu vết trận pháp gì.

Bất quá Thần Điện này không phải giả, bởi vì uy áp và hơi thở nó phóng ra, chính là thứ mà Phượng Tê Tông quen thuộc nhất.

Tất nhiên là không sai được!

Như vậy xem ra, danh giới vòng ba trượng xung quanh này khả năng cao lầ do thiên nhiên tạo thành.

Nhưng sao lại trùng hợp như vậy, các hài cốt yêu thú đều vừa vặn chết ở bên ngoài danh giới này.

Vậy chỉ có thể là do có người cố tình làm ra.

Yến Bắc Linh có khuynh hướng tin rằng phía sau chắc chắn có người khống chế.

Sau khi tìm kiếm mấy phen, xác định đi vào bên trong danh giới này không có nguy hiểm gì. Mọi người mới thong thả lại gần Thần Điện.

Cửa Thần Điện đều là những trụ gỗ to lớn màu đỏ chống đỡ rất nhiều năm, mỗi cây cột đều khắc hoa văn, sinh động giống như Phượng Hoàng thật sự, hết sức đồ sộ.

Cánh cửa còn được trang trí bằng hoàng kim và linh thạch, cho dù đã trải qua ngàn năm nhưng không bị bụi bẩn bám vào, vẫn cứ rực rỡ lấp lánh, vô cùng xa hoa tráng lệ.

Mọi người cảm thán một phen nơi Phượng Hoàng ở quả nhiên xoa hoa lộng lẫy, sau đó tiến lên muốn mở cánh cửa này ra.

Thế nhưng không chút sứt mẻ gì.

Từ Ngọc Thành vẫy tay, ngay sau đó một nhóm người cao to lực lưỡng tiến lên, hợp lực dùng đến cả linh lực lẫn sức lực để mở cửa. Kết quả nửa nén hương sau, cánh cửa này vẫn không có chút động tĩnh.

Hơn mười tu sĩ Kim Đan cùng vài vị Nguyên Anh thế nhưng cũng không làm cánh cửa này nhúc nhích dù chỉ một chút.

"Có phải chúng ta không đi vào được bằng cánh cửa này không?" Có người hỏi.

"Không có khả năng!" Người dẫn đầu của Nhật Chuyên Đảo tiến lên phản bác. "Đêm qua đã cho người thăm dò, Thần Điện này chỉ có duy nhất một lối vào."

Vậy thì khó khăn rồi.

Đã tới được cửa Thần Điện rồi còn bị ngăn lại không cho vào...

Yến Bắc Linh cho Từ Ngọc Thành một ánh mắt, hắn lập tức hiểu được, phái mấy đệ tử Phượng Tê Tông đi lên.

Mấy người này đều là Hỏa linh căn, giống như lúc trước, hợp lực phóng ra tia linh lực.

Đúng lúc này, Phượng Sâm phun ra một ngụm lửa xen với ít linh lực vào cánh cửa, ngay lập tức, cánh cửa phát ra tiếng "Ầm".

Cánh cửa Thần Điện đã được mở ra, cửa đá dịch chuyển phát lên những tiếng vang lớn, tựa hồ đang cung nghênh chủ nhân chân chính của Thần Điện trở về.

~~~~~~

Uy nghiêm, rực rỡ, Phượng Hoàng trong truyền thuyết đã trở về.