Chương 33: Bằng hữu cũ của chim nhỏ

Edit: Manh Manh

Bởi vì bị áp chế linh lực, đại đa số người đều không thể ngự kiếm phi hành, mọi người cũng chỉ có thể bảo tồn linh lực, cùng nhau đi bộ theo chỉ dẫn của Yến Bắc Linh.

Đội hình của bọn họ rất rời rạc, dọc đường đi mọi người vẫn luôn duy trì trạng thái cảnh giác, sợ ở xung quanh nhảy ra một con yêu thú hung mãnh một ngụm cắn nuốt sạch bọn họ.

Dù sao dọc đường đi nhìn thấy rất nhiều hài cốt.

Bọn họ vẫn luôn nhanh chân bám nhau mà đi, sợ bị tụt lại phía sau. Trước khi tiến vào thần điện của Phượng Hoàng tốt nhất là không nên xảy ra sơ xuất gì.

Phượng Sâm tránh khỏi bàn tay muốn ôm ấp của Yến Bắc Linh, một mình phi lên phía trước.

Hiện tại mọi người đều đã bị áp chế tu vi, tu vi của Yến Bắc Linh cũng chỉ cao hơn chim nhỏ có một chút, không thể như mọi lần bảo hộ cậu được nữa.

Cũng may tu vi Phượng Sâm không bị áp chế, cậu bay ở đằng trước, một là để dẫn đường, hai là gặp được tình huống đột phát cũng có thể nhanh chóng chạy đi, Yến Bắc Linh liền chạy theo cậu.

Tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra.

Khác với mọi người đầy mặt cảnh giác, Phượng Sâm nhìn qua coi như nhẹ nhàng, chỉ là tâm tình có chút trầm trọng.

Mẫu thân từ lúc sinh cậu ra đã không ngừng giáo huấn cho cậu một ý niệm ---- sinh mệnh ngắn ngủi còn đau khổ, không cần đắm chìm vào sự bi thiết của tử vong.

Phàm nhân sẽ chết, cho dù là người có bao nhiêu khỏe mạnh cuối cùng cũng khó thoát khỏi số mệnh tử vong. Nhân sinh ngắn ngủi tam vạn thiên, cho dù là người tu tiên cũng không thoát khỏi một từ "Thọ mệnh".

Người tu tiên chẳng qua chỉ là sống lâu hơn người thường mấy trăm năm, kết quả cuối cùng cũng chỉ có tu thành chân tiên. Tốt một chút thì chết ở trong chiến trường, da ngựa bọc thây, được người đời ghi khắc, ca tụng trong chuyện xưa. Kém cỏi hơn thì chính là hết thọ mệnh, yên lặng không tiếng động mà chết ở trên giường, không ai nhớ rõ.

Phượng Sâm từ khi sinh ra đã bất đồng với bọn họ.

Trường sinh chính là thọ mệnh vô tận, từ nhỏ cậu đã được dạy bảo không cần vì thọ mệnh của khách qua đường mà bi thương. Từ khi sinh ra bọn họ phải trải qua một trăm năm mới được coi là trưởng thành, trở thành Phượng Hoàng thành niên.

Phàm nhân cũng thế, tu sĩ cũng vậy, đều không thể tránh được ma chú của thế gian, đều chết trong lúc Phượng Sâm còn đang trải qua giai đoạn thơ ấu, chưa thành niên.

Trừ bỏ Thanh Long cùng bạn bè đồng tộc, bạn bè chơi với Phượng Sâm từ nhỏ đến lớn cậu đều chuẩn bị tâm lý đối phương sớm sẽ chết đi.

Những lời này Phượng Sâm nghe qua rất nhiều, vốn tưởng bản thân đối mặt với tử vong sẽ thực bình tĩnh. Nhưng khi chân chính chứng kiến sinh mệnh của họ dần mất đi, hốc mắt cậu vẫn nhịn không được chua xót.

Rất nhanh bọn họ đã đi đến một cánh rừng.

Ấn tượng sâu nhất đó là năm đó cậu ghét bỏ phụ thân Phượng Trì Độ vẫn luôn lo lắng chuẩn bị sinh nhật cho mẫu thượng trước tận hai tháng. Mỗi một đồ vật lấy về đều phải hỏi ý kiến cậu đến cả tám trăm lần, Phượng Sâm thật sự chịu không nổi, chạy đến cánh rừng này lười nhác phơi nắng.

Kết quả liền bị một con gấu to lớn không biết từ chỗ nào chui ra chỉ thẳng vào mặt cậu mắng, nói đây là địa bàn của nó, thức thời thì mau cút khỏi đây ngay.

Chim nhỏ được chiều chuộng từ bé nơi nào chịu được khẩu khí này, nhảy lên đánh nhau với gấu lớn một trận. Cậu lúc ấy còn chưa thành niên, thân hình mới cao có bốn thước, làm sao có thể dùng sức mạnh đánh thắng con gấu này?

(Bốn thước tầm 1m2 - 1m3)

Cuối cùng vẫn là Phượng Sâm chơi xấu đánh thắng, gấu to không phục, nói muốn đánh lại một trận. Thường xuyên qua lại, bọn họ liền trở thành bạn tốt của nhau.

Nhưng hiện nay, ở đây cũng chỉ còn lại cánh rừng trống không. Cảnh còn vật mất.

Phượng Sâm nhìn thấy một bộ hài cốt to lớn nằm dưới gốc cây đằng trước, vội vàng bay qua nhìn.

Sở dĩ cậu chú ý đến bộ hài cốt này, là bởi vì trên đó bay lên một ít hơi thở hỏa thần, chắc chắn là có liên quan đến Phượng Hoàng.

Yến Bắc Linh thấy thế, tự giác đi qua giúp cậu kiểm tra bộ hài cốt đã dị dạng.

Đánh giá bề ngoài một phen, Phượng Sâm vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng trước sau lại không tìm được nơi phát ra hơi thở hỏa thần. Cuối cùng vẫn là Yến Bắc Linh lật khung xương lên, mới phát hiện một dây xích ở bên dưới nền đất.

Yến Bắc Linh cũng phát hiện ra hơi thở bám trên dây xích này, duỗi tay nhặt lên.

Hốc mắt Phượng Sâm đã sớm ươn ướt.

Cho dù bị bùn đất vùi dập, bị năm tháng ăn mòn, cậu chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đây là dây xích ngàn năm trước cậu tặng cho tiểu Hùng để đeo lên cổ.

Dây xích này được hỏa thần bám lên nhưng không nóng cháy, hỏa thần giúp cho dây xích quanh năm không hư hỏng. Cậu còn năn nỉ mẫu thượng thả một đạo thần thức ở bên trong, có thể giúp tiểu Hùng đỡ được một đòn của Đại Thừa kỳ, xem như là vật bảo mạng cho tiểu Hùng.

Lúc cậu tặng dây xích này, Phượng Sâm cũng biết thứ này còn tồn tại lâu hơn thọ mệnh của bổn gấu, nhưng cũng không nói ra. Cậu muốn dây xích này có thể ở cùng tro cốt của tiểu Hùng, cùng nhau chôn sâu dưới nền đất, vĩnh viễn có thể làm bạn với tiểu Hùng.

Bổn hùng nhận được dây xích thì ghét bỏ thủ nghệ của cậu kém, thiết kế dây xích khó coi như vậy. Phượng Sâm nhìn nó dương dương như thế, tức giận phi lên đánh một trận.

Cũng may cuối cùng nó vẫn thành thật cẩn thận treo dây xích ở trên cổ, gặp ai cũng khoe ra, nói là bạn tốt của mình tặng cho.

Ai ngờ lúc này, dây xích từ trung gian tách ra, cũng có nghĩa là đạo thần thức kia đã được sử dụng để đỡ một đòn cho tiểu Hùng.

Nhưng mà cuối cùng nó vẫn chết.

Tuy không biết vì sao đã trải qua một ngàn năm mà hài cốt của nó không bị hóa thành bột phấn, vẫn cứ tồn tại trên thế gian, nhưng nhìn vào tình trạng dây xích cùng với hài cốt bị cháy đen cũng có thể thấy được tiểu Hùng chết không hề nhẹ nhàng.

Lúc cậu quen biết bổn Hùng thì nó không phải sống một mình, nhưng sau đó tuổi thọ của nó dài hơn bình thường cho nên mới ở một mình tại đây. Phương Sâm đơn giản nhìn sơ qua cánh rừng này thấy được ít nhất có hơn mười yêu thú chết ở đây, thậm chí còn là chết cùng một chỗ.

Chắc hẳn bọn nó từ phụ cận Thần Điện chạy thoát ra đây, cuối cùng lại chết hết ở nơi này....

Phượng Sâm thấy đoàn người phía sau còn cách rất xa, liền đánh bạo khóc lóc kể lể với Yến Bắc Linh. "Tiên tử... Ta biết con gấu này."

Thấy ngữ điệu của cậu mang theo âm thanh khóc nức nở, Yến Bắc Linh vội nhét dây xích vào túi càn khôn, bất chấp trên tay toàn bùn đất, ôm Phượng Sâm vào trong ngực.

Có người an ủi, kinh sợ của Phượng Sâm toàn bộ đều được phát tiết ra, cậu nức nở nói. "Dây xích này, là ta tặng cho nó, muốn nó sống thật lâu, chết rồi thì đem dây xích vào quan tài bồi táng. Bây giờ nó lại chết ở chỗ này, hài cốt khắp nơi... Huhuhu nó chắc chắn sẽ mắng chết ta."

Nếu cậu có thể nghe nó mắng hai câu thì tốt rồi.

Cố tình lúc cậu tỉnh lại đã là ngàn năm sau, bên người không có một người quen nào. Trên mặt Phượng Sâm lúc đó bình tĩnh không gợn sóng, cả ngày vui vẻ chạy nhảy nhưng trong tận đáy lòng cậu chung quy vẫn rất tủi thân cùng sợ hãi. Hiện giờ nhìn thấy người bạn thân của mình thế nhưng lại chết thảm như vậy.....

Yến Bắc Linh biết cậu đang bi thương, nhưng lại không biết nên làm gì, chỉ có thể tay chân luống cuống ôm chặt cậu vào trong ngực, vỗ nhẹ sống lưng an ủi.

Khác với không khí bi thương của hai người, đoàn người phía sau có không khí rất ngưng trọng.

Bọn họ đi chậm, tốp ba tốp năm kiểm tra những bộ hài cốt vô danh ở xung quanh cánh rừng, hy vọng phát hiện được một chút manh mối, nhưng cơ bản đều là bất lực quay về.

Cũng không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nơi đào nguyên tiên cảnh nháy mắt biến thành dáng vẻ như bây giờ. Nếu không phải nơi đây từng là nơi Phượng Hoàng sinh sống, bọn họ tất nhiên sẽ không đặt chân vào.

Sau một hồi yên tĩnh, có người lên tiếng đánh vỡ bầu không khí cổ quái này, hô lớn nói. "Tông chủ! Ở đây có manh mối."

Người nói chuyện là đệ tử của Phượng Tê Tông.

Yến Bắc Linh mang theo Phượng Sâm đứng dậy, trong miệng còn đang an ủi nói. "Trước không khóc, có phát hiện đồ vật mới."

Phượng Sâm cũng không muốn cho người khác nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình, dùng ống tay áo Yến Bắc Linh lâu sạch nước mắt.

Đợi hai người đi đến, đã có vài người vây quanh đồ vật được phát hiện. Yến Bắc Linh vòng qua họ, ngồi xổm trước mặt một hòn đá.

Tề Hoài Nhân nhìn qua Phượng Sâm một cái, hướng đến Yến Bắc Linh nói. "Mặt trên có khắc văn tự, nhưng dấu vết quá cổ xưa, khó có thể phân biệt được, ngài cũng qua nhìn xem."

Yến Bắc Linh gật gật đầu, duỗi tay vuốt ve hòn đá không quá lớn này.

Các môn phái khắc cũng không tranh giành muốn xem, chỉ có Phượng Tê Tông là được truyền thừa văn tự của Phượng Hoàng, đừng nói đến hiểu, nhận biết mặt chữ bọn họ cũng không làm được. Cho nên nhất trí đứng ở bên cạnh chờ.

Khúc Ninh cũng muốn chạy qua nhìn, nhưng hắn lại chỉ nhận biết văn tự của Long tộc, nhìn không hiểu, cho nên cũng từ bỏ.

Hai tộc Long Phượng tuy cùng là tộc được ban sự trường sinh, nhưng văn tự hai bên lại không có liên hệ gì với nhau, học văn tự hai tộc này thập phần lao lực.

Hài cốt bên cạnh hòn đá đã được các đệ tử dọn đi, phỏng chừng vị này trước khi chết lưu lại manh mối, mặt chữ rất hỗn loạn, đến cả Yến Bắc Linh cũng phải mất không ít thời gian mới hiểu được phân nửa ý tứ.

Tề Hoài Nhân ngưng trọng vuốt chòm râu, châm chước nói. "Mặt trên viết: Thần Điện, Phượng mất khống chế.... sát Long?"

Yến Bắc Linh lắc đầu. đứng dậy: "Hẳn là Long sát Phượng, mặt sau có một đạo dấu vết, ý tứ đảo ngược lại."

Trên mặt Tề Hoài Nhân còn chút nghi hoặc đang nghĩ không biết vì sao chính mình dịch ra lại không giống với tông chủ, nghe Yến Bắc Linh giải thích mới bừng tỉnh đại ngộ.

Là do bản thân ông không tinh tế xem xét.

Khúc Ninh nghe xong hừ lạnh một tiếng. "Ta đã sớm biết là bọn họ gϊếŧ hại lẫn nhau."

Nghe được lời này, thiếu chút nữa Phượng Sâm đã bay ra đập cho Khúc Ninh một trận, cũng may Yến Bắc Linh ngăn lại. Nếu không lấy trình độ mang thù của Khúc Ninh, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chim nhỏ.

Nhưng Yến Bắc Linh cùng Khúc Ninh đã sớm mang thù, hắn không để tâm nói. "Tuy hiện giờ ta chỉ là Nguyên Anh, nhưng Khúc các chủ vẫn nên ước lượng xem có thể đánh thắng được ta hay không. Nếu không thắng được, những lời này tốt nhất đừng nên nói ra."

Khúc Ninh không quen với tác phong hiện tại của Yến Bắc Linh, nhưng cũng biết tình huống hiện tại không nên lôi mấy chuyện cũ ra nói. Chi bằng bọn họ thu thập tốt manh mối, xong xuôi mới hảo hảo chế nhạo cái người cao ngạo này.

Nghĩ như thế, trên mặt Khúc Ninh lần nữa treo lên ý cười, âm dương quái khí nói. "Vẫn là Yến tông chủ nói có lý."

"Được rồi!!" Thấy không khí đông cứng, vẫn là Thẩm trưởng lão đứng ra hòa giải. "Chúng ta vẫn nên đi thôi, tìm được nơi ở Phượng Hoàng mới là việc quan trọng nhất."

Hai người đều là kiếm tu, hiện tại là tu vi Nguyên Anh, nhưng Khúc Ninh mới chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa kiếm thuật còn không bằng được một nửa của Yến Bắc Linh. Hai người đánh nhau người bất lợi chính là Khúc Ninh.

Hơn nữa bây giờ là thời điểm khẩn cấp, người tiến vào đều có thực lực rất giỏi nhưng hiện tại bị áp chế tu vi thành như vậy. Khó mà nói trên đường đi không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, nếu thiếu đi hai người họ, sợ là sẽ phải ở mãi bên trong cấm địa mất.

Manh mối mới tìm được kia, xem ra thật sự là hai tộc Long Phượng chém gϊếŧ nhau. Lời Khúc Ninh không phải không có đạo lý, nhưng sự tình chưa có kết luận chắc chắn, không ai dám tùy ý suy đoán lung tung.

Mọi người đành phải tiếp tục đi theo Yến Bắc Linh vào sâu bên trong khu rừng.

Đương nhiên Phượng Sâm chưa từng quên là đem hài cốt tiểu Hùng thiêu thành tro. Để tro vào trong một cái bình cùng với dây xích, đợi khi đi đến Thần Điện Phượng Hoàng, tìm một địa phương thật đẹp chôn cất, cũng coi như là hồn về quê cũ.

~~~~

Bé Phượng xuyên đến ngàn năm sau siêu tủi thân luôn....