- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đoàn Sủng Tiểu Phượng Hoàng
- Chương 31: Chim nhỏ về nhà
Đoàn Sủng Tiểu Phượng Hoàng
Chương 31: Chim nhỏ về nhà
Edit: Manh Manh
Hai ngày sau------
Năm môn phái còn cố ý cử người chạy đi tìm Cung Tứ Dật để tính một quẻ xem thời gian nào tiến vào cấm địa là tốt nhất, Cung Tứ Dật chỉ nói một câu: "Giờ Thìn."
Vì thế mọi người quyệt định thời gian đi vào sẽ là giờ Thìn, mỗi môn phái sẽ phái ra một người, cùng nhau lập trận pháp mạnh mẽ mở ra lối vào cấm địa.
(Giờ Thìn: 7h00 đến 9h00.)
Vào ngày đông mặt trời còn lười biếng, hiện tại đã giờ Mẹo canh ba trời vẫn còn tối, nhưng đã có không ít người đến cửa cấm địa chờ đợi. Cũng may người tu tiên bọn họ không có trở ngại gì khi nhìn đường vào buổi tối.
(Giờ Mẹo canh ba: 6h30 sáng.)
Rõ ràng Phượng Sâm là người mong muốn đi vào cấm địa nhất nhưng hiện tại hãy còn nằm giường. Yến Hồi duỗi tay chạm vào cậu hai lần, đều bị Phượng Sâm dùng cánh đẩy ra, trong miệng còn lẩm bẩm. "Trời lạnh như vậy, lại còn đói bụng nữa, để ta ngủ thêm chút thì có làm sao?!"
Nếu không sẽ là bán thảm. "Ngược đãi chim rồi.... Ăn không ngon ngủ không yên... Sao mệnh ta thật là khổ ...."
Cuối cùng dứt khoát chôn toàn bộ cơ thể vào trong gối nằm bất động tiếp tục ngủ.
Nói là đang đói bụng mà chim nhỏ vẫn ngủ được thì Yến Hồi không tin, con chim nhỏ này mỗi lần đói là bắt đầu náo loạn, nào có chuyện ngoan ngoan nằm ngủ như bây giờ?
Tuy hắn cũng không muốn cưỡng bách Phượng Sâm phải rời giường, nhưng thời gian sắp đến, rơi vào đường cùng, hắn đành ôm lấy chim nhỏ vào ngực rồi ra khỏi cửa.
**_**
Yến Bắc Linh cả người lạnh như băng sương đứng trước cấm địa Phượng Hoàng, cố tình hình ảnh đẹp như vậy lại bị con chim đang ngủ trương thây ở trong ngực phá hỏng.
Đệ tử bên cạnh nhìn thấy được tư thế ngủ của chim nhỏ thực sự không được đẹp, cách một khoảng thời gian ngắn là lật thân chim, còn thường xuyên mở cánh khua lung tung, nhiều lần thiếu chút nữa khua dính mặt tông chủ.
Tiểu đệ tử cho rằng tông chủ sẽ phát giận ném con chim không biết trời cao đất dày này xuống đất, kết quả tông chủ thế nhưng đổi tư thế ôm, ôn tồn dỗ dành, tương phản này làm cho Phượng Tê Tông trố mắt nhìn.
Đây chính là tông chủ trong một lần giảng bài có một đệ tử phạm chút lỗi lầm nhỏ đã bị phạt rất nặng sao?
Vậy nên không phải ngài ấy bị đoạt xá chứ?
Vô Cực Tông đứng ở một bên lại có vẻ bình tĩnh hơn một chút, sự việc ở Lưu Vân tuyền đã sớm bị các đệ tử truyền đi cả tông môn, người khác làm sao hiểu được, Yến tông chủ ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại vô cùng sủng ái con chim nhỏ này chứ!
Bên người Yến tông chủ ngoài sư huynh Chung Nam Tiêu ra thì cũng được coi là tương đối thân cận với Cung tông chủ. Bởi thế thấy được ngài ấy mặt lạnh tâm cũng lạnh đã tìm được niềm yêu thích, tuy chỉ là còn chim nhỏ ầm ĩ nhưng cũng rất cao hứng.
Bên Vô Cực Tông có mấy nữ đệ tử yêu thích bát quái đã nói như thế, ngay cả Cung Tứ Dật đi ngang qua đúng lúc nghe thấy bọn họ thảo luận như vậy cũng gật đầu. Thế nên bọn họ càng nói đến hăng say.
Ngay cả Cung tông chủ còn gật đầu, tin tức này làm sao có thể là giả?
Ngắn ngủi qua mấy ngày, Vô Cực Tông liền truyền ra một quyển thoại bản, được rất nhiều các vị sư huynh sư muội truyền nhau đọc, thoại bản có tên gọi là .
Đương nhiên mấy nhân vật bên trong đều dùng tên khác.
Thoại bản này làm cho cuộc sống sinh hoạt tu luyện nhàm chán của các đệ tử trở nên phong phú, Cung Tứ Dật phát hiện ra việc này còn duỗi tay nói muốn một quyển.
Có khi nào là thật không?
Đương nhiên bọn họ không dám nói gì ở trước mặt Yến tông chủ, nhiều lắm chỉ dám cười tươi có chút kỳ quái nhìn một người một chim đang ôm nhau kia.
Kha Quân và Lương Chiêu cũng có trong đoàn người đi vào cấm địa, nhìn thấy Yến Bắc Linh đứng ở đằng trước ôm chim nhỏ. Tuy đã nói rõ nguyên nhân, ngày ấy chỉ là chim nhỏ hiểu lầm ý tứ của mình, nhưng nội tâm Kha Quân vẫn có chút không cam lòng.
Nếu mình gặp chim nhỏ này sớm hơn chút nữa, có phải bản thân sẽ có cơ hội được nuôi dưỡng nó ở bên người?
Chim nhỏ trở nên càng xinh đẹp hơn rồi, mới có hai ngày không gặp, trên người lại mọc ra mấy cọng lông ánh kim quang, ánh mặt trời chiếu dọi vào người chim cực kỳ gây sự chú ý.
Mặc kệ Kha Quân có cỡ nào lưu luyến, cuối cùng vẫn ủ rũ cụp mắt, Đó là chim nhỏ của Yến tông chủ, mình với nó đã định sẵn không có duyên phận.
Lương Chiêu thấy biểu tình này của Kha Quân, an ủi nói. "Đợi chúng ta đi ra khỏi cấm địa, ta sẽ tìm cho ngươi một con chim xinh đẹp hơn con chim của Yến tông chủ."
Phượng Sâm nếu nghe được những lời này sẽ ưỡn ngực xoa eo: Ngươi sẽ không có cơ hội ấy đâu. Trên thế gian này không có chim nào có thể đẹp bằng ta!!!
Thời gian ước định đã đến, Yến Bắc Linh duỗi tay đưa chim nhỏ đang ngủ ngon lành cho Đoạn Thanh Sương ôm.
Vì sao lại không đưa cho sư huynh nhà mình ấy hả?
Tất nhiên là sợ Chung Nam Tiêu đánh thức Phượng Sâm, nếu chim nhỏ quay đầu đội cái nồi này lên đầu hắn, vậy sao mà được?
Lúc đi lên Yến Hồi còn cố ý cảnh cáo Chung Nam Tiêu một phen. "Đừng đánh thức nó, nếu không huynh tự chịu trách nhiệm."
"Được được, ta biết rồi." Chung Nam Tiêu chính là điển hình của việc vào tai này ra tai kia, hoàn toàn không đem chuyện này để trong lòng.
Cái con tiên hạc mà sư đệ nuôi dưỡng kia chính là sư tôn tìm cho. Chung Nam Tiêu nhìn ra được sư đệ nhà mình rất thích những linh thú có lông mao. Nhưng sau đó lại chỉ nuôi dưỡng mỗi Nguyên Nghĩa, lúc này nhìn thấy linh thú mới, sao có thể không chạy lại chào hỏi một phen?
Yến Bắc Linh vừa đi, không còn ai ngăn cản mình, Chung Nam Tiêu liền duỗi tay trêu chọc chim nhỏ.
Tuy Đoạn Thanh Sương được Yến Bắc Linh dặn dò, nhưng cũng không dám thật sự phản kháng lại sự phụ của mình, đành nhẹ giọng khuyên can. "Sư phụ, người như vậy không tốt lắm đâu."
"Yên tâm, đệ ấy không phát hiện đâu." Chung Nam Tiêu không để chuyện nhỏ này ở trong lòng, chẳng lẽ đệ ấy còn có thể đánh sư huynh của mình.
Lúc này Tề Hoài Nhân thấy Yến Bắc Linh đã đi lên, không tiện làm phiền người khác, đành phải bắt lấy Chung Nam Tiêu hỏi. "Chung Huyền, sao ta không nhìn thấy bóng dáng Phượng Sâm, không phải nói mỗi đỉnh phong cử hai người đi sao? Cực Túc Sơn sao lại có một mình Yến Hồi?"
Tâm tư Chung Nam Tiêu hiện giờ đặt hết trên người chim nhỏ đang ấm hô hô ngủ, qua loa nói. "Tiểu đồ đệ của Yến Hồi mới đột phá có hai ngày, lúc này cần phải củng cố tu vi, chắc là sẽ không đến được đâu."
Chung Nam Tiêu vừa nói vừa vươn tay trêu đùa lông tơ trước ngực Phượng Sâm, kết quả bị tính khí hung hăng lúc rời giường của cậu mổ cho một cái, ngón tay bị mỏ chim mổ cho rách da, còn chảy ra một chút máu.
Tề Hoài Nhân thấy một màn này thì nhíu mày, từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc trị thương ném cho Chung Nam Tiêu, tức giận nói. "Cả ngày nó gây chuyện ở khắp mọi nơi cũng không biết điệu thấp một chút."
"Thiên chất cao như vậy, không đi thật là đáng tiếc. Không biết sau này còn có cơ hội để đi vào hay không."
Lần này phong ấn cấm địa Phượng Hoàng bị buông lỏng có thể nói là chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn, không biết sau lần tiến vào này biết bao nhiêu năm nữa mới có lần tiếp theo, bỏ lỡ cơ hội lần này thật sự là đáng tiếc.
Tề Hoài Nhân bất đắc dĩ lắc đầu. "Muốn tìm người thay thế vị trí Phượng Sâm không?"
"Cái gì? Ai kêu ta?" Chim nhỏ nghe thấy có người kêu tên mình, ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Ngay sau đó cậu mới phát hiện người ôm mình không phải tiên tử, cậu quay đầu nhìn từ vạt áo lên trên, phát hiện người ôm mình là sư huynh Đoạn Thanh Sương.
?_?
Sao lại thế này, ta bị tiên tử vứt bỏ rồi?
Lúc này vài người đứng gần sắc mặt quái dị nhìn chằm chằm chim nhỏ phát ra tiếng người, Phượng Sâm cũng ý thức được tình huống hiện tại không thích hợp vội vàng co người thành hình quả cầu, phát ra mấy tiếng.
"Cái gì? Ai kêu ta?"
"Cái gì? Ai kêu ta....."
Nhân số bị thiếu một người, Tề Hoài Nhân vội vàng tìm người thế vào, ông mới không thèm để ý con chim ồn ào này, thúc giục nói. "Muốn tìm người thế chỗ của Phượng Sâm hay không?"
"Không cần đâu, sư đệ nói để con chim này thay thế chỗ Phượng Sâm."
Tề trưởng lão nghi hoặc nhìn chim nhỏ đang lầm bầm lầu bàu trước mặt, có chút khó hiểu. "Ngài ấy thật sự nói như vậy? Con chim này nhìn không được thông minh lắm, đi vào thì có lợi ích gì?"
Tuy rằng Phượng Sâm đang giả ngu nhưng không ảnh hưởng cậu phản kích, lập tức nói. "Ngươi mới không thông minh, đồ trứng gà trứng vịt trứng ngỗng, ngươi chính là đồ đầu đất...."
Chung Nam Tiêu vừa nghe liền che miệng cười, ngay cả Đoạn Thanh Sương luôn nghiêm trang cũng nhịn không được cong khóe miệng.
Tề Hoài Nhân ban đầu còn muốn hỏi thêm gì đó, nghe được những lời này tức giận trực tiếp đi muốn tìm Yến Bắc Linh nói cho ra nhẽ.
Chung Nam Tiêu bắt đắc dĩ vẫy tay, biểu tình vô tội như muốn nói việc này không liên quan gì đến mình.
Không có người ngoài quấy rầy, Chung Nam Tiêu liền dán lại gần, xoa xoa đầu chim nhỏ nói. "Đây là chim nhỏ nhà ai vậy? Ai da, lớn lên thật là xinh đẹp. Muốn ta ôm ngươi một cái không?"
"...." Chim nhỏ có chút cạn lời.
Những lời này giống hệt như mẹ kế đang lấy lòng con riêng của chồng trong thoại bản luôn á.
Lúc đầu nói lời hay ý đẹp sau đó thì ở sau lưng ngược đãi con riêng, cuối cùng cha không thương thì thuê người ném ra vào trong núi cho tự sinh tự diệt.
Vì tương lai của bản thân, chim nhỏ lập tức hô lên. "Đồ lừa đảo! Phi lễ chim nhỏ rồi! Sao ngươi có thể không biết xấu hổ mà..."
Chung Nam Tiêu sợ tới mức không rảnh lo vết thương trên tay lập tức bịt miệng Phượng Sâm, hạ giọng nói. "Ngươi nói linh tinh cái gì đó? Đừng có làm bại hoại thanh danh của ta! Ta sao có thể là loại người như vậy?"
Mấy tông môn khác sôi nổi nghi hoặc nhìn về phía bọn họ, không biết vì sao Phượng Tê Tông lại để cho loại người như vậy trà trộn vào đội ngũ.
Mà người một nhà cũng chưa gặp trường hợp mất mặt này bao giờ, yên lặng dịch vài bước chân, ý đồ kéo dài khoảng cách với phó tông chủ.
Phượng Sâm rất có kinh nghiệm trong việc thoát khỏi xiềng xích, cậu không ngừng vặn vẹo cơ thể, ỷ vào thân hình nhỏ bé chạy qua kẽ hở bay ra ngoài.
Đoạn Thanh Sương không lường trước được kết quả này, chim nhỏ bay ra ngoài cực nhanh, chút lông đuôi cũng không bắt được.
Chung Nam Tiêu thấy thế liền trừng to đôi mắt, bất đắc dĩ nhìn đồ đệ nhà mình xin giúp đỡ.
Đoạn Thanh Sương có thể làm sao được, chỉ có thể hỗ trợ chạy đi thu thập cục diện rối rắm của sự phụ nhà mình, ai bảo hắn nhận Chung Nam Tiêu làm sư phụ chứ?
Hai người chia ra chạy đi bắt chim nhỏ trở về.
Phượng Sâm thấy thế thì sợ hãi cực độ, bản thân bị đánh thức còn không nói, hiện tại còn bị truy đuổi bắt trở về.
Cậu càng bay nhanh hơn hướng về phía rừng rậm, Chung Nam Tiêu đã là tu sĩ Hợp Thể kỳ vậy mà không bắt được chim nhỏ.
Phượng Sâm vừa bay vừa kêu to. "Cứu mạng, pi pi pi, a pi pi..."
Nhưng đúng lúc này, trong rừng bỗng nhiên rung chuyển, những cành cây thô to đột nhiên khô quắt đổ rạp xuống, suýt chút nữa đè chết Phượng Sâm.
Cũng may cậu tránh thoát kịp, nếu không sẽ trở thành một cái bánh hình chim.
Nhưng chuyện này còn chưa xong, chuyện khác lại đến, cành cây khô quắt đột nhiên đứt gãy thành nhiều khúc bay về phía Phương Sâm đang thở dốc.
Lần nầy thì cậu thật sự biến thành cái bánh rồi!
Cậu đang muốn phun ra một ngọn lửa thiêu cháy sạch sẽ lũ hỗn xược này, kết quả trong nháy mắt những khúc gỗ đang bay đến bị kiếm chặt đứt, mà cậu cũng được nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Phượng Sâm cơ hồ mừng rớt nước mắt.
Tiên tử, ta biết ngươi sẽ không bỏ rơi ta mà!
~~~~~~~~~
Phượng Sâm: "Huhuhu ta sắp biến thành cái bánh hình chim rồi!"
Yến Hồi: "Không sao, vẫn rất xinh đẹp."
Phượng Sâm chấm nước mắt: "Ừm, ừm, có là bánh thì ta cũng là cái bánh xinh đẹp nhất!"
.....
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đoàn Sủng Tiểu Phượng Hoàng
- Chương 31: Chim nhỏ về nhà