Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Tiểu Phượng Hoàng

Chương 15: Ta không phải là một con chim xấu xí!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Manh Manh

Một ngày khô khan, chim nhỏ khô khan.

Hôm nay trong giờ học Tề trưởng lão không giảng kiếm pháp mới, cho nên Phượng Sâm vẫn như cũ tập luyện bộ kiếm pháp Sơn Hà kia.

Yến Bắc Linh còn cố ý chạy một chuyến đến Tu Trúc Sơn vì tiểu đồ đệ của mình, cho nên hôm nay thời điểm Phượng Sâm phạm lỗi, hắn không có lấy tay chạm vào mà cầm vỏ kiếm hướng đến nâng tay cậu lên.

Phượng Sâm cố ý phạm lỗi ở chi tiết nhỏ: "....!!!"

Hôm nay cậu thật vất vả mới chuẩn bị được tinh thần thật tốt, tuyệt đối sẽ không giống ngày hôm qua thẹn thùng mà chạy đi mất, vì cái gì hôm nay không chạm vào cậu huhuhu.

Tốt xấu gì hôm qua Yến Bắc Linh còn nói hai ba câu, hôm nay hắn liền không thèm mở miệng nói với cậu một lời nào. Trong hậu viện chỉ còn vang lên tiếng luyện kiếm, tiếng gió, cùng với.... tiếng chép miệng của Nguyên Nghĩa không biết là đang ăn cái gì.

Hừ, đồ tiên hạc không biết xấu hổ!

Nó không phải đang ăn tiên thảo, mùi hương này càng không phải cá nướng. Nó là đang ăn heo sữa nướng?!

Ngươi một con tiên hạc tại sao lại đi ăn heo sữa nướng? Quả thực là đã ném đi bộ mặt của các loại chim chúng ta.

Phượng Sâm ở trong lòng mắng đến hăng say, trí nhớ có chọn lọc đã lựa chọn quên mất mấy ngày trước ở trong viện của Tề Hoài Nhân ăn gà quay.

Nếu chỉ là ăn chút cháo trắng rau xanh gì đó thì không sao, cậu chỉ cần nín thở ngưng thần, ánh mắt không ngó về hướng đó, chuyên tâm luyện kiếm là được. Vấn đề đây chính là heo sữa nướng, không biết đầu bếp rải lên hương liệu gì, cậu càng luyện kiếm, hương vị bay đến chỗ cậu càng thơm ngon.

Phượng Sâm vừa mới ăn cơm lúc giờ Tỵ, cậu mới đến chậm có một chút mà món bánh bao nhân thịt cùng đùi gà cậu thích ăn nhất đã bị cướp hết.

(giờ Tỵ: từ 9h00 đến 11h00.)

Bà bà ở nhà ăn còn vẻ mặt xin lỗi mà nói với cậu, lần trước không bắt được tiểu tặc kia, nên bọn họ không dám làm nhiều, sợ tiểu yêu kia chạy đến ăn trộm lần nữa.

Phượng Tê Tông chú trọng làm việc thiện, tiểu yêu này lại không gϊếŧ người phóng hỏa, thời điểm vây bắt cũng không dám dùng linh lực, sợ làm nó bị thương. Này cũng thật tiện nghi cho Tiểu Dung.

Không được ăn đồ mình thích, bụng cậu liền cảm thấy không no, nhớ lại lúc ăn cơm tức khắc cậu lại cảm thấy bụng mình trống trơn.

Mấu chốt là Yến Bắc Linh không chê phiền, bẻ xuống từng khối đút cho nó ăn, mỗi lần nó ăn một ngụm Yến Bắc Linh lại sờ sờ lông tơ trước ngực nó để khích lệ.

Chim nhỏ ghen ghét, chim nhỏ muốn khóc.

Nhất định do con tiên hạc không biết xấu hổ này muốn cướp tiên tử với cậu!

Cũng may là nó chỉ ăn được một chút, ăn được nửa con heo sữa liền không ăn nổi nữa, Yến Bắc Linh làm một thuật pháp, đem lông hạc cùng tay bị bẩn rửa sạch. Xong việc, Nguyên Nghĩa liền thuần thục dựa vào bên người Yến Bắc Linh, nhắm mắt lại tiếng hít thở nhẹ nhàng liền vang lên.

Không những ăn, nó còn dán lên người tiên tử ngủ!

Yến Bắc Linh ngồi ở một bên, tùy ý để Nguyên Nghĩa dán lên người hắn, tay còn lâu lâu lại sờ lông hạc, ở bên kia thì bình luận một chút về kiếm thuật của Phượng Sâm.

Buổi học ngày hôm nay ăn không no ngủ không đủ, Phượng Sâm cảm thấy vô cùng ủy khuất. Sau khi luyện kiếm xong, không nghe bình luận của Yến Hồi, thu kiếm xoay người rời đi.

Yến Bắc Linh nghi hoặc nhìn bóng dáng Phượng Sâm đã đi xa.

Hôm qua là do hắn dán đến thân cận quá mức với cậu, hôm nay hắn cố ý đứng cách xa cậu như vậy, không có tiếp xúc gì. Vậy nên chắc hẳn không phải do tiểu đồ đệ thẹn thùng, vậy vì sao lại chạy?

Tức giận?

Hắn cân nhắc kiếm ra một cái lý do.

**_**

Hôm qua cậu vừa tìm được một cái cây yêu thích, nhưng đừng nói xây tổ, cậu hôm nay không có tính toán qua đó nhìn một cái. Phượng Sâm bị lửa giận đánh chiếm đầu óc, chỉ muốn cho xú điểu kia một bài học nhớ đời.

Hôm nay cậu không tính gọi Tiểu Dung đi cùng, thấy nó ngủ say, nhân lúc trời tối lén lút bay ra ngoài cửa sổ.

Chó nhỏ không thèm để ý đến huynh đệ tốt đã không gặp nguyên một ngày, nằm dạng chân thành hình chữ X mà ôm chầm lấy chăn, lâu lâu còn nói mớ một hai câu.

"Đại ca! Ăn bồ câu nướng!"

"Ân, đùi gà ăn thật ngon!"

Dáng vẻ không ai có thể quấy rầy nó hẹn hò cùng Chu Công.

(Người ta thường hay nói đi gặp Chu Công = đi ngủ.)

Hôm qua Phượng Sâm bay loạn trong tông môn cả một buổi tối, trí nhớ vô cùng tốt, đương nhiên biết xú hạc kia đang ngủ ở đâu.

Hơn phân nửa địa bàn phía sau Cực Túc Sơn là của tiên hạc, muốn không biết cũng khó.

Cậu đi đường vòng tránh gặp phải Yến Bắc Linh, dừng ở hàng rào bên cạnh nhà gỗ nhỏ. Tuy rằng Nguyên Nghĩa cũng là chim, nhưng hình thể của nó rất lớn vậy nên không xây tổ ở trên cây.

Nhà gỗ nó đang ngủ bây giờ là do Yến Hồi tự mình xây cho nó.

Cực Túc Sơn có một con sông, chỗ Yến Bắc Linh ở vốn là sườn núi, tuyết ở trên đỉnh tan chảy vừa khéo chảy xuống thành dòng, cứ như vậy liền tạo ra một con sông.

Mà nhà của Nguyên Nghĩa được xây ngay bên cạnh ven sông.

Tư thế ngủ của Nguyên Nghĩa rất quy củ. Sau khi bị ánh mắt sáng quắc của Phượng Sâm nhìn chằm chằm nó dần dần tỉnh lại.

Tính cảnh giác so với Tiểu Dung khá hơn nhiều.

Nguyên Nghĩa vừa tỉnh liền nhìn thấy chim nhỏ đang đứng ở bên cạnh, nó cũng không lộ ra biểu tình kinh ngạc mà chỉ có chút nghi hoặc. Buổi trưa nó vừa nhìn thấy là người, như thế nào hiện giờ đã biến thành chim?

"Ngao ngao ngao ngao, ngao." Từ hơi thở Nguyên Nghĩa đã đoán ra là người quen --- Phượng Sâm, trực tiếp hướng tới cậu hô. "Huynh đệ, ngươi tới đây làm gì a? Vì sao ngươi lại biến thành như thế này? Bất quá so với ban ngày nhìn thuận mắt hơn một chút ha."

Vô luận là ngày trước hay bây giờ, mỗi lần đánh nhau với hạc cậu đều bị tiếng kêu của chúng nó chọc cười. Cậu cố nén ý cười nói: "Cái này của ngươi về sau chính là của ta! Hiện tại ngươi lập tức rời khỏi đây, nhanh lên."

Không đợi Nguyên Nghĩa có bất kì phản ứng gì, cậu trực tiếp vung cánh lên tạo ra một ánh lửa. Lửa này của cậu không đốt đến thịt của Nguyên Nghĩa mà chỉ đốt sạch lông chim của nó.

Đặc biệt là phần lưng và bộ ngực được Yến Bắc Linh chạm qua.

Đốt đốt đốt ta đốt! Để ta chống mắt lên xem ngươi còn có thể dán dán vào tiên tử nữa hay không!

Nửa đêm bị chim chạy đến cửa đã đủ kinh khủng, này còn muốn đuổi nó ra khỏi nhà, nội tâm Nguyên Nghĩa liền khó chịu, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: "Huynh đệ, nếu ngươi muốn ngủ cùng ta thì cứ việc nói thẳng."

Nó lúc này chưa phát hiện ra cái gì không thích hợp, dịch mông sang một bên hướng tới Phượng Sâm nói: "Đến, ta chừa cho ngươi vị trí này để ngủ."

Phượng Sâm hừ lạnh một tiếng, Nguyên Nghĩa thấy thế có chút tức giận, vừa định há miệng chửi chim thì mới nhận ra có gì đó không đúng, nó cẩn thận ngửi ngửi tổ chim một phen, không phát hiện mùi cháy phát ra từ đâu. Cuối cùng nó cúi đầu liền nhìn thấy lông tơ ở bộ ngực đã bị cháy đen một mảng lớn.

"Ngao ngao!! Ngao!!!" Nó lập tức phát ra tiếng thét chói tai, từ bên trong sào huyệt bay vọt vào dòng sông ở bên cạnh.

"Ngươi ngươi ngươi! Ngươi ra tay lúc nào a!"

Phượng Sâm vốn dĩ không muốn đốt sạch lông chim của nó, lửa này một khi gặp nước ngay lập tức liền tắt. Cậu có chừng mực, không đốt vào da thịt hạc, chẳng qua là bên ngoài bộ lông có chút khó coi.

Nếu thật sự đốt sạch, đến lúc Nguyên Nghĩa không tìm được đạo lữ thì tội của cậu trở nên rất lớn nha.

Phượng Sâm thấy tiên hạc đã rời đi, lập tức dịch mông ngồi vào chỗ của nó tùy ý nói. "Kêu ngươi rời đi ngươi không đi mà, vậy nên ta cũng bất đắc dĩ mới dùng chút thủ đoạn."

Lời này nói ra còn có chút kiêu ngạo.

Nguyên Nghĩa còn đang dùng mỏ kiểm tra lại lông tơ ở ngực, nhìn lông tơ đã bị cháy đen thui, nó giận không chịu được hướng đến Phượng Sâm đang chiếm tổ của mình nói. "Được a, Linh Linh đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại là một con chim lòng lang dạ sói."

Nói xong nó liền thi triển phép thuật hướng về phía Phượng Sâm đánh.

Tuy nói nó là tiên hạc nhưng nó đã dừng tu luyện từ lâu rồi, bị Yến Hồi nuôi dưỡng đến thập phần dễ chịu, làm sao có thể đánh thắng tiểu ma đầu Phượng Sâm được.

Phượng Sâm một bên đánh trả Nguyên Nghĩa một bên suy tư: "Linh Linh? Ý ngươi nói là tiên tử?"

Không nhắc đến Yến Bắc Linh còn tốt, nhắc tới, ánh mắt Phượng Sâm liền trở nên hung ác. "Chính là ngươi! Lúc ta phải luyện kiếm thì ngươi được ăn ngon! Ngươi còn dán dán vào người tiên tử!"

Ngữ khí Phượng Sâm chua lòm. "Ta còn chưa được ngủ trong lòng của tiên tử đâu."

Cậu tức giận lười dùng đến linh lực để đánh trả, trực tiếp bay đến mổ một phát vào đầu Nguyên Nghĩa.

Nguyên Nghĩa bị tiếng hét của Phượng Sâm làm cho khϊếp sợ, nói chuyện còn có chút lắp bắp. "Chỉ... chỉ là việc này?"

Nó không thể tin được nói. "Ngươi bởi vì chuyện nhỏ này mà đến đây đuổi ta?"

Nguyên Nghĩa phiến phiến cái cánh, muốn đuổi con chim làm xằng làm bậy trên đầu mình xuống. Cậu không ngừng thay đổi góc độ làm cho Nguyên Nghĩa không thể đυ.ng vào người cậu.

Nó dứt khoát không đánh nữa, bay đến chỗ hàng rào la lên. "Huynh đệ, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, thích Yến Bắc Linh không có kết quả đâu! Tính tình ngươi kém như vậy, bộ dáng còn vô cùng xấu xí, Linh Linh nhìn ngươi rất chướng mắt."

Phượng Sâm nghe được chim khác nói cậu cùng đạo lữ tương lai không xứng đôi liền rống giận: "Ngươi thì biết cái gì! Ta chính là tộc chim xinh đẹp nhất! Cùng với mỹ nhân tiên tử chính là tuyệt phối! Tuyệt phối! Sau này chúng ta nhất định sẽ kết thành đạo lữ!"

Ở bên người Yến Bắc Linh lâu như vậy, Nguyên Nghĩa sao có thể không hiểu cái tính tình cao lãnh chi hoa này của Yến Bắc Linh, nó tránh sang một bên phun tào. "Huynh đệ a, không phải ta chê chứ. Ngươi? Cùng Yến Bắc Linh?"

Tiên hạc nhô đầu ra, cẩn thân đánh giá nguyên hình của Phượng Sâm sau đó thở dài. "Linh Linh so với người càng yêu thích động vật hơn."

Nó tấm tắc hai tiếng, tiếp tục nói: "Huống hồ phối hợp với ngươi, quả thực là hoa tuyết liên cắm bãi phân gà. Nhan sắc của ngươi lớn lên giống y chang gà rừng, không biết còn tưởng ngươi từ trong cái nồi nào chạy ra. Còn nói mình là tộc chim đệ nhất mỹ nhân? Sợ là tộc chim xấu nhất trần đời."

Phượng Sâm: "!!!"

Ngươi dựa vào cái gì nói một con Phượng Hoàng là gà rừng?! Còn nói ai là phân gà? Dám cười nhạo cậu lớn lên khó coi? Hôm nay ta sẽ trói chết ngươi lại cho ngươi im miệng.

Cậu dùng linh lực hóa thành một khóa bó tiên, dùng sức bó chặt chân và cánh của Nguyên Nghĩa lại, nhân tiện còn trói chặt cái mỏ hỗn của nó.

"Miệng ngươi không nói được lời hay ý đẹp gì thì về sau đừng nói nữa."

Phượng Sâm đứng ở trong ổ của nó, lấy cánh xoa xoa cái bụng bia nhỏ của mình rồi nhìn hắn chỉ chỉ trỏ trỏ: "Ta thấy ngươi cũng đâu có đẹp lắm, bất quá chỉ là một con bạch hạc bình thường, vậy mà dám lỗ mãng với ta. Chờ ta về nhà rồi, ta sẽ nói cho mẫu thân đem lông chim của ngươi rút hết."

Nói xong cậu liền nằm xuống, tiện tay nắm một nắm cỏ khô đặt trên người mình.

Ngủ!

Đáng thương cho Nguyên Nghĩa, vừa mới ở trong sông vớt lên, hiện tại còn bị trói gô lại ở bên ngoài lẻ loi hứng gió lạnh.

Nội tâm nó âm thầm thề: Chờ gia hóa thành hình người, việc đầu tiên là để cho Yến Bắc Linh nướng con gà rừng tạo phản này lên ăn.

~~~~~~~

Tiên hạc: "Ha ha ha ha, loại như ngươi mà đòi chòi mâm son... không biết tự lượng sức mình."

One minute later

Tiên hạc: "Ưm ưm ưm! Ừm ứm ưm ừm ưm!"
« Chương TrướcChương Tiếp »