Chương 2: Mở đầu 2

Thôn Hồ Gia nằm ở phía đông bắc của ngọn núi này, đường núi gồ ghề khó đi, trời tuyết rơi càng nguy hiểm hơn.

Cũng may hai huynh đệ đã đi quen nên dù có nhắm mắt cũng không thể ngã.

Ban đầu phải mất gần nửa canh giờ đi trong tuyết, nhưng bọn họ chỉ mất hai khắc đồng hồ để đến nơi.

Mới đi đến cổng thôn đã gặp Hồ lão thái gia chắp tay sau lưng, hút tẩu thuốc phiện run rẩy đi dưới gốc cây hoàng sừng.

Cổng thôn có hai con đường, một đi xuống vách đá, đi hai dặm nữa là tới mương sông, nước mương sông chảy rất nhanh, thuyền không thể vào được.

Đường còn lại ở bên phải, cũng là con đường duy nhất dẫn ra thế giới bên ngoài trong thôn.

"Mấy đứa Vương gia, các cháu bắt được đồ gì ngon à?" Hồ lão thái gia thấy hai huynh đệ một người đang xách đồ đi săn làm bẫy, người còn lại đang ôm chặt thứ gì đó trong tay, liền cao giọng hỏi.

Một tiếng này khiến một số người trong thôn thò đầu ra khỏi cửa nhà, nhưng cũng chỉ là thò đầu ra.

Trời lạnh như vậy, những người không có quần áo dày ở nhà không thể ra ngoài được.

Vương Truyền Mãn vuốt lớp tuyết phía trên, vội vàng đáp: "Chúng cháu nhặt được một bé con ở bên ngoài."

"Cái gì? Các cháu đói đến mức ăn cả trẻ con à? Không được đâu, thôn chúng ta không có quy củ này!" Hồ lão thái gia trừng to mắt.

Hắn biết có ít người trong thôn khác vì trời tuyết mà đói điên rồi, đã bắt đầu ăn trẻ con.

Thôn bọn họ không thể phá vỡ luật lệ này!

"Không phải, không phải." Vương Truyền Phú hô: "Hồ lão thái gia, đứa bé này phát sốt, chúng cháu phải nhanh chóng mang về cho lão nương nhìn xem. Nếu Hồ đại phu có ở đây thì tốt, cũng có thể kiểm tra."

Có thím hô qua cửa sổ: "Lão đại Vương gia, các cháu nhặt được bé trai à? Nhà các cháu ít bé trai quá hay sao?"

"Là bé gái thì phải?" Vương Truyền Phú cũng không xác định.

Má đứa bé đỏ bừng vì nóng, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi bong tróc, khó phân biệt là trai hay gái.

Nhưng xét theo những đứa bé hắn đã thấy ở nhà, xinh đẹp như vậy chắc hẳn là bé gái rồi.

Nhà bọn hắn không có bé gái.

"Ai da, các cháu đang làm gì vậy! Mau vứt nó đi, nhặt bé gái về nhà làm gì! Phải bồi tiền ăn hại lắm đấy!" Thím kia hứ một cái: "Nhà các cháu cũng sắp chết đói rồi sao còn nhặt bé gái trở về, lão nương cháu sẽ bị cháu làm tức chết thôi!"

Thím kia còn chưa dứt lời, đã nghe thấy một giọng nữ cao mạnh mẽ bên cạnh.

"Giang Đại Hoa kia cô câm cái miệng thúi lại ngay cho lão nương, có tin lão nương ném phân vào miệng cô hay không! Cái thứ đồ chơi xúi quẩy gì, bồi bồi bồi, sao cô không bồi nhà họ Tưởng các người vào trong mộ tổ đi! Lão đại, lão tứ, còn cả thứ đồ chơi gì kia, cút về ngay cho lão nương!"

Chỉ thấy một bà thím già mặc áo bông dày màu nâu đang đứng trên mặt tuyết chỗ con đập giữa thôn, hai tay chống nạnh.

Rõ ràng còn cách nơi này bốn năm trăm mét, nhưng âm thanh kia lại vô cùng xuyên thấu, truyền đến tai từng người.

Vương Truyền Phú và Vương Truyền Mãn không dám chậm trễ, chào hỏi người dân bên này rồi chạy dọc theo con đường thôn.

Vương lão thái thái thấy hai đứa nhi tử đến trước mặt thì đưa tay ra: "Đưa cho ta!"

Vương Truyền Phú vẻ mặt đau khổ, nhẹ nhàng nhấc đồ trong tay lên: "Nương, lần này chúng con ra ngoài không bắt được gì, tuyết lớn quá——"

"Lão nương biết hai đứa các ngươi không đáng tin cậy, chờ các ngươi mang được đồ trở về thì lão nương ngươi đã chết rồi!" Vương lão thái thái khinh thường gần như trợn mắt lên trời.

Lão thái thái hung hăng trừng mắt lườm Vương Truyền Mãn một cái, ôm đứa bé hắn đang che chở vào lòng, động tác nhẹ nhàng nhưng miệng lại không hề mềm mại: "Nhặt được bé con còn không mau về nhà đi, dây dưa với đám đồ chơi đó làm gì? Chuyện gì cũng thích lo, làm việc còn không xong, uổng cho ngươi tên Truyền Mãn! Đồ ngu ngốc!"