Cố Vãn Khanh tuy có ký ức về những kỹ năng từ kiếp trước, nhưng vẫn chưa thực sự thành thạo trong việc sử dụng thuật pháp. Hơn nữa, cơ thể này vốn không có thiên phú cao, linh khí cũng yếu ớt nên loại thuật pháp như ngự kiếm thì không thể nào sử dụng được.
Cậu tìm kiếm một lúc lâu trong túi linh vật của mình, giữa đống bảo bối và linh đan, cuối cùng cũng tìm được món linh khí có thể điều khiển được: một con diều.
Cố Vãn Khanh lấy ra một viên linh thạch, đặt vào mắt trận của con diều. Ngay lập tức, con diều biến thành một chiếc thuyền nhỏ, đôi cánh rung lên, sẵn sàng cất cánh.
Cậu kéo Ngôn Độ ngồi lên con diều, thả dây cương ra và bay lên trời, lơ lửng giữa không trung.
Cảm giác này còn sảng khoái hơn cả khi điều khiển cơ giáp ở thế giới nhỏ trước đây!
Mắt Cố Vãn Khanh sáng lên, khóe môi không kiềm được nụ cười.
Ngồi phía sau, Ngôn Độ yên lặng nhìn cậu, cũng mỉm cười theo. Hắn lén nắm lấy một sợi tóc rủ phía sau của Cố Vãn Khanh, nâng niu như báu vật, trong lòng tràn ngập cảm giác mãn nguyện.
Thật tốt khi lại có thể gặp thiếu tông chủ.
“Đi thôi!”
Gió mạnh lướt qua, áo quần cả hai bị gió thổi tung. Cố Vãn Khanh tùy ý tạo một kết giới bao quanh con diều, nhưng vì linh lực yếu, kết giới cũng không vững, bị gió thổi lay động.
Cậu nhìn thoáng qua thiếu niên đang an tĩnh ngồi phía sau, chợt thấy có chút xấu hổ: “Ta tu vi còn thấp, kết giới cũng chưa vững.”
Ngôn Độ nhìn thanh niên với đôi tai đỏ lên vì ngại, chân thành khen: “Thiếu tông chủ rất giỏi.”
Cố Vãn Khanh càng đỏ mặt hơn.
Thiếu tông chủ thật đáng yêu.
Ngôn Độ cười khẽ, rồi lén lại gần hơn chút nữa, gần như áp sát vào người Cố Vãn Khanh.
Cố Vãn Khanh không nhận ra, chỉ điều chỉnh dây thả của con diều, để bay chậm lại một chút, gió cũng yếu đi, nhưng nhìn kết giới vẫn lắc lư, cậu thầm thở dài, có lẽ cần phải tu luyện thêm nữa. Dù sao đã qua hai năm, cơ thể cậu vẫn còn yếu đuối.
Con diều lơ lửng giữa trời, ánh bình minh rọi sáng phía chân trời. Nhìn xuống phía dưới, cả Hạo Nguyệt Kiếm Tông trải rộng ra trước mắt. Có thể thấy đệ tử ra vào khu luyện tập với thư tịch trong tay, người tỉ thí trên sườn núi và những đệ tử chơi đùa trên quảng trường nhỏ.
Khuôn mặt có vẻ xanh xao của Cố Vãn Khanh lúc này lại tràn đầy sức sống bừng bừng.
Ngôn Nhược đang quét dọn ở quảng trường nhỏ thì bất ngờ thấy một bóng mờ phủ xuống đầu mình. Hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên hình ảnh tiên nhân áo trắng ngồi trên một con diều lớn, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời.
Hắn nhất thời ngẩn ngơ, đứng im không nhúc nhích.
Các đệ tử trực ban khác cũng chú ý tới sự việc phía trên, đồng loạt ngước lên nhìn.
Giang Phong Hoa, vừa gia nhập tông môn, chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, sửng sốt hỏi các đệ tử đã vào tông môn lâu hơn: “Đó là cái gì thế?”
Có người đáp: “Có thể là một loại linh khí nào đó. Hình như có hai người đang ngồi trên đó?”
Giang Phong Hoa ngạc nhiên: “Chẳng phải tông môn quy định chỉ trưởng lão hoặc trong tình huống khẩn cấp mới được phép dùng linh khí thay đi bộ sao? Ai gan to thế?”
Thấy Giang Phong Hoa có vẻ ngây thơ, Chương Nam một đệ tử ngoại môn đã nhập tông mấy năm cười quái dị hai tiếng: “Các trưởng lão đều là ngự kiếm, Xem này sợ là...”
Hắn nhướng mày, định nói tiếp, đột nhiên thấy Ngôn Nhược tân đệ tử mới nhập tông vẫn luôn dùng ánh mắt không gợn sóng nhìn chằm chằm vào hắn. Chương Nam bị ánh mắt của hắn dọa sợ, da đầu tê dại, bực bội ném xô nước qua, hẹn quá hóa giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đi múc nước!”
Ngôn Nhược lặng lẽ thu lại ánh nhìn, trầm mặt cúi xuống nhặt thùng nước bên chân, đi đến phía sau núi.
Sau khi sai bảo xong, Chương Nam lười biếng ngồi phịch xuống bậc thang, vừa kể về thiếu tông chủ, nhân vật nổi tiếng trong tông môn, một bên vừa ảo tưởng về buổi đại lễ thu nhận đệ tử ba ngày sau, mong mình sẽ được chọn làm đệ tử chính thức.
Ngôn Nhược nghe mấy người bàn tán, trên mặt hiện rõ vẻ lạnh lẽo.
Ba Kẻ ngốc.
Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời rộng lớn hình ảnh con diều lớn đã biến mất, chỉ còn lại ánh hoàng hôn cam đỏ cuối chân trời, mặt trời lặn trong ánh chiều tà.