Ngôn Độ nhìn vẻ mặt của Cố Vãn Khanh, lúc thì vui vẻ, lúc lại ngạc nhiên, rồi lại như nghi hoặc, không khỏi hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Cố Vãn Khanh nhanh chóng trấn tĩnh, lừa gạt đáp: “Chỉ là ngạc nhiên khi biết ngươi có một người đệ đệ. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng gặp huynh đệ song sinh, cảm thấy có chút tò mò.”
Ngôn Độ ánh mắt chợt lóa, rồi cúi đầu, “Thiếu tông chủ có vẻ rất hứng thú với đệ đệ ta?”
Cố Vãn Khanh ngờ vực nhìn hắn. Rõ ràng mình chỉ nói là tò mò, sao hắn lại hiểu thành hứng thú? Mà quả thật, Cố Vãn Khanh cũng có quan tâm đến đệ đệ của Ngôn Độ, rốt cuộc cậu còn phải công lược người này.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng: “Đã chọn ai để công lược chưa?”
Cố Vãn Khanh ngạc nhiên: “Sao tôi cảm giác như cậu biết hết mọi ý nghĩ của tôi vậy?”
Hệ thống: “Dĩ nhiên rồi, tôi ở trong đầu cậu mà, mọi suy nghĩ của cậu tôi đều có thể biết chứ.”
Cố Vãn Khanh: “... Vậy chẳng phải tôi không còn chút quyền riêng tư nào sao?”
Hệ thống khinh khỉnh: “Yên tâm, tôi là hệ thống có trách nhiệm. Những suy nghĩ... nhạy cảm sẽ bị che chắn.”
Cố Vãn Khanh: “...”
Hệ thống trở lại vấn đề chính: “Nhưng tôi kiến nghị cậu nên chọn em trai Ngôn Độ.”
Cố Vãn Khanh tò mò: “Tại sao?”
Hệ thống: “Cậu không cảm thấy loại hình dưỡng thành dễ dẫn dắc công lược hơn sao? Còn đây rõ ràng là kiểu bề ngoài trong trắng ngây thơ bên trong thâm trầm! Chỉ số thông minh của cậu không đỡ nổi đâu.”
Cố Vãn Khanh: “...”
Nói chuyện thì nói chuyện, đừng châm chọc nhau.
Thấy Cố Vãn Khanh trầm ngâm quá lâu, Ngôn Độ có chút bất an.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ u tối, nhưng miệng lại dùng ngữ khí đáng thương thấp giọng nói: “Đệ đệ ta từ nhỏ đã xuất sắc hơn ta, Đạo Linh tôn giả dường như từ đầu đã thích nó hơn, dù không hiểu tại sao sau đó lại chọn ta để chăm sóc thiếu tông chủ...”
Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, như thể tự ti đến cực điểm, cả người toát lên vẻ đáng thương.
Cố Vãn Khanh / Hệ thống: …
Cả hai đều không ngờ rằng một khí vận chi tử trọng sinh sẽ có phong cách như thế này.
“Có lẽ là vì ta biết lo liệu việc nhà, nấu ăn cũng giỏi, nên thích hợp chăm sóc thiếu tông chủ hơn.”
Nói đến đây, Ngôn Độ ngước nhìn Cố Vãn Khanh, nhẹ giọng hỏi: “Thiếu tông chủ sẽ thích đệ đệ ta hơn sao?”
“…”
Cố Vãn Khanh không nói gì, trên mặt đầy vẻ hoang mang mờ mịt.
Trước mắt, thiếu niên như bị sự im lặng của cậu làm tổn thương, chậm rãi cúi đầu, đôi vai nhỏ khẽ run giống như đang khóc.
Cố Vãn Khanh hoảng hốt, vội nói: “Không có, không có, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta thấy ngươi rất tốt!”
Ngôn Độ chớp chớp mắt: “Có thật không?”
Cố Vãn Khanh liền mạnh mẽ gật đầu!
Như được an ủi, thiếu niên lập tức nở nụ cười mãn nguyện.
Cố Vãn Khanh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
“Hôm nay trời đã muộn, hay là ngươi về nghỉ ngơi trước đi, mai hãy lên núi.”
Ngôn Độ hơi sững sờ, sau một lúc mới gật đầu.
Hắn đứng lên, cúi đầu chào, che giấu sự xao động trong mắt: “Vậy đệ tử xin phép mai sẽ lại đến gặp thiếu tông chủ.”
Cố Vãn Khanh gật đầu, đang định vẫy tay chào tạm biệt, thì chợt nhớ Tĩnh Tu Phong là đỉnh núi cao nhất của Kiếm Tông.
Đường lên xuống có ba nghìn bậc thang, phải dùng kiếm bay hoặc linh khí mới di chuyển dễ dàng. Khí vận chi tử này dù đã trọng sinh nhưng vẫn giả bộ như người bình thường, không thể mạo hiểm dùng kiếm bay xuống núi.
Nếu đi bộ, sợ là chân cũng sắp rã ra mất.
Cố Vãn Khanh vội gọi Ngôn Độ vừa ra đến sân: “Khoan đã, để ta đưa ngươi xuống chân núi.”
Ánh mắt Ngôn Độ sáng lên, lập tức vui mừng đồng ý.