Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Tiểu Pháo Hôi Không Muốn Đi Cốt Truyện

Chương 7: Thiếu tông chủ ốm yếu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Vãn Khanh: "Hai người á?!"

Hệ thống vẫn giữ giọng điệu điềm tĩnh như cũ:"Đúng vậy, khí vận chi tử thứ hai hiện đang ở ngoại môn. Nếu không tin, cậu có thể tự mình kiểm chứng."

Cố Vãn Khanh mở to mắt ngạc nhiên: "Đây là chuyện tin hay không sao? Rõ ràng là lỗi của hệ thống!"

Hệ thống im lặng một lát, đột nhiên rống giận: "Cậu nghĩ lỗi này là do tôi gây ra à? Tôi hiện tại còn không biết đổ lỗi cho ai đây!"

Cố Vãn Khanh bị tiếng hét làm cho giật mình, bất giác cảm thấy hơi chột dạ.

Hệ thống: "Cậu chỉ cần chọn một người để công lược là được, có khác gì nhau đâu?!"

Cố Vãn Khanh nắm bắt từ khóa, nghi ngờ hỏi: "... Công lược?"

Hệ thống hơi chút bình tĩnh lại, tang thương nói: "À, nói nhầm thôi. Tôi trước kia vốn là hệ thống công lược tình yêu, được điều đến để hỗ trợ cậu, vẫn chưa quen cách dùng từ, cậu có để ý không?"

Cố Vãn Khanh ngại ngùng, vừa định nói không để ý, hệ thống đã tự mình nói tiếp: "Bất quá cậu chắc là cũng chẳng buồn để ý."

"Hơn nữa, cậu có để ý thì tôi cũng không thay đổi."

Cố Vãn Khanh: "..." Vậy còn nói làm cái quỷ gì.

Dưới sự giải thích của hệ thống, Cố Vãn Khanh cuối cùng cũng quyết định giữ lại Ngôn Độ.

Gần đây Kiếm Tông đang bận rộn tổ chức đại điển thu đồ đệ, công việc chất đống. Đạo Linh tôn giả với vai trò tông chủ cũng phải lo liệu nhiều thứ, chỉ dặn dò Cố Vãn Khanh vài câu liền vội vàng rời đi.

Chỉ còn lại Ngôn Độ và Cố Vãn Khanh, hai người nhìn nhau trong im lặng.

Cố Vãn Khanh ngồi không yên, đứng dậy, vẫy tay gọi Ngôn Độ: "Ngồi đi."

Ngôn Độ không động đậy, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cậu, khiến Cố Vãn Khanh thực sự không biết phải làm sao...

Một lúc lâu sau, Ngôn Độ mới cúi đầu đáp: "Không dám."

Cố Vãn Khanh bật cười: "Có gì mà không dám chứ."

Cậu đứng dậy, tiến về phía Ngôn Độ, chủ động kéo người ngồi xuống, “Ta là người không thích quá nhiều quy củ, bình thường cứ coi nhau như huynh đệ là được.”

“Nếu vào Tĩnh Tu Phong rồi, chắc chắn phụ thân ta đã quyết định thu nhận ngươi làm đệ tử, nên ngươi cũng không cần quá câu nệ.”

Cố Vãn Khanh nói chậm rãi, giọng điệu nhẹ nhàng, như đang an ủi một người bạn nhỏ giận dỗi.

Ngôn Độ yên lặng lắng nghe, trong lòng tràn ngập sự thỏa mãn, xúc động đến mức suýt rơi lệ. Kể từ khi trọng sinh, hắn luôn lo âu sợ hãi, chỉ mong có thể đến Kiếm Tông gặp được thiếu tông chủ. Ban đầu, với thân xác trẻ con hắn khó hành động sau lại lo mình quá bồng bột mà làm thay đổi mọi thứ. Hắn chỉ còn cách chờ đợi, cẩn thận sắp đặt, mãi cho đến khi gặp được Đạo Linh tôn giả.

Giờ đây, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy người mà hắn hằng mong nhớ, hắn phải cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, không để cảm xúc lấn át.

Cố Vãn Khanh không hiểu ý nghĩ trong lòng Ngôn Độ, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: “Phụ thân ta có nhắc gì về việc sắp xếp chỗ ở cho ngươi không?”

Trước kia, dược đồng của cậu là đệ tử của tam trưởng lão nên có nơi ở riêng trong dược cốc, cậu cũng không nghĩ đến việc cần chuẩn bị thêm phòng ở khác. Nhưng tình huống lần này xảy ra bất ngờ, cậu không biết liệu phụ thân mình đã bàn bạc với tam trưởng lão hay chưa, có định để Ngôn Độ học dược lý một thời gian hay không. Nếu chưa có sắp xếp, thì có thể sẽ gặp khó khăn vì Tĩnh Tu Phong rất ít người lui tới, phụ thân cũng không thu thêm đệ tử nên chỉ có hai khu phòng cho họ nghỉ ngơi.

Cố Vãn Khanh ngẩng đầu nhìn Ngôn Độ, Ngôn Độ nhẹ nhàng đáp: “Ta và đệ đệ đã được sắp xếp ở Tân Cư Các.”

Tân Cư Các là nơi ở của đệ tử ngoại môn Kiếm Tông, nghe vậy, Cố Vãn Khanh hài lòng gật đầu. Khí vận chi tử mới vào tông cũng ở Tân Cư Các, chứng tỏ cốt truyện vẫn không thay đổi. Nhưng đột nhiên trong lòng cậu nảy sinh nghi ngờ.

Không đúng, người này trọng sinh rồi mà sao vẫn đến Kiếm Tông chịu chết?

Cố Vãn Khanh nhìn Ngôn Độ với ánh mắt khác lạ. Trước khi chết, Ngôn Độ rõ ràng đã biết Đạo Linh tôn giả thu nhận hắn là vì linh cốt trên người hắn, sao lại còn đưa mình vào chỗ nguy hiểm?

Hệ thống cười lạnh nói: “Chuyện này thì có gì lạ lùng chứ? Khí vận chi tử còn có thể chạy đến trước mộ người khác mà tự sát.”

Cố Vãn Khanh nhìn Ngôn Độ với ánh mắt đầy phức tạp, cảm động vì tình huynh đệ cao cả! Đúng là hảo huynh đệ!

Hệ thống: “… Ha ha.” Cảm động vì tình bằng hữu cao cả!

Hệ thống tình yêu không muốn thừa nhận việc khí vận chi tử đi sai đường, không muốn đυ.ng đến Cố thẳng nam đầu óc chậm hiểu.

___________

(Vì là thế giới tu tiên xưa nên tui cho xưng hô Ta- Ngươi, với hệ thống hiện đại thì là Tôi-Cậu)
« Chương TrướcChương Tiếp »