Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Tiểu Pháo Hôi Không Muốn Đi Cốt Truyện

Chương 19: Thiếu tông chủ ốm yếu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Vãn Khanh, không có chút kinh nghiệm gì về chuyện tình cảm, ngay lập tức bị lời cảnh báo của hệ thống làm hoảng loạn. Trong lòng cậu bắt đầu điên cuồng đoán già đoán non ý nghĩa trong câu hỏi của Ngôn Độ.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cậu vẫn thật sự nghĩ không ra bất luận vấn đề gì!

Cố Vãn Khanh cuống quýt gọi:

“Hệ thống, hệ thống? Hắn nói vậy là có ý gì? Tôi nên trả lời thế nào đây?”

Hệ thống:....

…Bỏ đi, không muốn phí lời với kẻ ngốc trong chuyện tình cảm.

Không nhận được câu trả lời từ hệ thống, Cố Vãn Khanh càng thêm luống cuống, đến mức không kìm được mà để lộ nét bối rối trên khuôn mặt.

Trong mắt Ngôn Độ, dáng vẻ này của Cố Vãn Khanh lại giống như cậu đã bị nói trúng tim đen, nhất thời không kịp giấu đi cảm xúc thật, chỉ có thể lúng túng không tiện trả lời.

Ngay lúc đó, Ngôn Độ đột nhiên hối hận vì đã hỏi câu hỏi này.

Thiếu tông chủ luôn đối xử ôn hòa với hắn, điều đó từng khiến hắn chìm đắm trong ảo tưởng rằng mình là người đặc biệt. Nhưng trên thực tế, thiếu tông chủ đối xử ôn hòa với tất cả mọi người. Người thực sự đặc biệt trong lòng cậu có lẽ chỉ có Trương Liễu Nguyên. Hắn đã sớm biết điều này, nhưng vì cái gì chính mình còn muốn hỏi lại một lần? Tại sao không để bản thân tiếp tục sống trong mộng đẹp?

Ngôn Độ mím chặt môi, vị tanh nồng của máu trào lên trong cổ họng.

Nhìn thiếu tông chủ trước mắt đang bối rối không biết phải làm sao, Ngôn Độ không nỡ làm khó cậu thêm nữa, chủ động lên tiếng:

“Thiếu tông chủ, để ta đi nấu cơm trước.”

Cố Vãn Khanh thoáng ngây người, không ngờ Ngôn Độ lại đổi chủ đề. Dù vậy, cậu vẫn nhẹ nhõm thở phào, ngơ ngác gật đầu.

Nhìn thấy Có Vãn Khanh vô thức thả lỏng, lòng Ngôn Độ lại đau nhói, gần như chạy trối chết.

---

Tâm trạng Ngôn Độ xao động, sợ nếu ở lại thêm, trước mặt Cố Vãn Khanh chính mình sẽ mất kiểm soát, để lộ bản tính ghen tuông ti tiện, gây ra hậu quả không thể cứu vãn. Sau bữa ăn, hắn nhanh chóng thu dọn mọi thứ, viện cớ cần tìm một đệ tử ngoại môn để gửi tin, rồi vội vàng rời đi.

Dù Đạo Linh tôn giả phái hắn làm dược đồng bên cạnh thiếu tông chủ, việc trải qua những bài kiểm tra cơ bản của đệ tử vẫn là điều bắt buộc. Vì vậy, chuyện Ngôn Độ bận rộn rời đi không khiến Cố Vãn Khanh nghi ngờ. Ngược lại, cậu còn thấy thoải mái hơn khi không phải đối mặt với người mang mệnh khí vận chi tử trong kiếp này.

Hệ thống, chứng kiến tất cả, không khỏi cảm thán:

Đúng là đồ máu lạnh, lòng dạ sắt đá…

Nhưng Cố Vãn Khanh lại chẳng hay biết gì. Ban đầu cậu còn băn khoăn vì sự hiện diện của Ngôn Độ khiến cậu khó tự do hành động. Nhưng khi người kia vừa đi khỏi, cậu lập tức trở nên hăng hái hơn.

Cậu hỏi:

“Hệ thống, Ngôn Nhược bây giờ đang ở đâu?”

Lần này, hệ thống không còn khó chịu nữa. Nó nhanh chóng cung cấp thông tin:

“Cậu ta đang gánh nước bên suối phái sau núi, gần Tân Cư Các.”

Biết được địa điểm, Cố Vãn Khanh lập tức cưỡi diều bay về phía sau núi.

Tĩnh Tu Phong và Tân Cư Các nằm ở hai hướng đối nghịch, cách xa nhau nhất. Để tránh bị Ngôn Độ phát hiện, Cố Vãn Khanh chọn con đường vòng xa hơn, tận dụng mọi cách để che giấu thân ảnh. Chờ đến gần khu vực Tân Cư Các, cậu dừng diều tại một nơi kín đáo rồi đi bộ tiếp.

Vì ít khi xuống núi, lại càng hiếm khi đến khu tu hành của đệ tử ngoại môn, Cố Vãn Khanh dù có hệ thống chỉ đường vẫn đi nhầm vài lần. Sau một hồi lòng vòng, cậu mới tìm được khe suối phía sau núi.

Chui ra từ khu rừng, cậu thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy dòng suối hiện ra trước mắt. Bên dòng suối, một thiếu niên gầy gò, mặc bộ y phục đệ tử đã rách nát, khẽ múc nước một cách cẩn thận.

Có Vãn Khanh tức khắc khẩn trương thở ra, cuối cùng cũng tìm thấy!

Cậu khẽ cúi người, gạt nhẹ nhành cây chắn trước mặt, phát ra một tiếng động nhỏ.

Thiếu niên đang chăm chú múc nước bỗng giật mình, đột nhiên quay đầu lại. Đôi mắt sắc bén, cương nghị của cậu ta lập tức quét về phía rừng cây, như một mũi tên nhắm thẳng vào nơi phát ra âm thanh.
« Chương TrướcChương Tiếp »