Chương 18: Thiếu tông chủ ốm yếu

Hai người giả mù mưa xa mà nhận thức xong, sau đó liền nhanh chóng đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Vãn Khanh.

Trương Liễu Nguyên nói rất nhiều, miệng liên tục luyên thuyên, Cố Vãn Khanh thỉnh thoảng đáp lại vài câu, trông có vẻ khá thoải mái. Ngôn Độ vì đang giả vờ là người mới nhập môn, nên chỉ có thể tỏ vẻ không hiểu những gì hai người đang thảo luận.

Thỉnh thoảng, khi ánh mắt của Cố Vãn Khanh bị thu hút bởi câu chuyện, Ngôn Độ sẽ âm thầm đưa cho cậu một quả linh quả. Cố Vãn Khanh cũng rất tự nhiên mà nhận lấy.

Trương Liễu Nguyên nhìn bầu không khí giữa hai người họ, mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng suy nghĩ mãi vẫn không thể nói ra điều gì không ổn. Chỉ là, cậu ta cảm thấy mình như người thừa.

Bầu không khí quỷ dị lan tràn giữa ba người, nhưng Cố Vãn Khanh ở trung tâm lại hoàn toàn không nhận ra. Đến khi thấy Trương Liễu Nguyên bắt đầu nói chuyện chậm lại, cậu mới nhận ra rằng họ đã nói chuyện rất lâu.

Khi trời gần trưa, sương mù trên đỉnh núi dần tan, những rặng trúc ngọc lay động dưới ánh nắng, tạo nên một khung cảnh thơ mộng.

Ngôn Độ xem xét thời gian, bất chợt nói:

“Thiếu tông chủ, trưa nay ăn canh gà đen thanh liên nhé?”

Canh gà đen thanh liên! Món cậu thích ăn nhất!

Nghe thấy vậy, đồ ham ăn Cố Vãn Khanh lập tức cảm thấy đói bụng, gật đầu lia lịa:

“Được, được, được!”

Trong mắt Ngôn Độ, dáng vẻ này của Cố Vãn Khanh chẳng khác nào một chú mèo nhỏ đang làm nũng. Hắn không khỏi mỉm cười trong lòng. Nhưng giây tiếp theo hắn liền cười không nổi.

Vì Cố Vãn Khanh với bản tính hiếu khách, lại quay sang hỏi Trương Liễu Nguyên:

“Có muốn ở lại dùng cơm không?”

Một người không giữ chút uy nghi của thiếu tông chủ, một người không có mắt nhìn tình huống, cả hai cái đồ tham ăn quả thật có thể nói đúng là pháo hôi huynh đệ trời sinh.

May mắn thay, khi Trương Liễu Nguyên định đồng ý, ngọc truyền tin của cậu ta đột nhiên vang lên. Tam trưởng lão có việc cần cậu quay về ngay

Trương Liễu Nguyên đành lưu luyến rời đi. Điều này khiến Ngôn Độ thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn theo bóng Trương Liễu Nguyên rời đi, Cố Vãn Khanh quay đầu lại thì thấy Ngôn Độ đang chăm chú nhìn mình. Gương mặt thon gầy của hắn lộ ra một chút vẻ ủy khuất.

Trong lòng Cố Vãn Khanh lộp bộp một tiếng, cho rằng Ngôn Độ là nhớ lại những ký ức không vui trong quá khứ, liền tiến đến, dịu giọng hỏi:

“Làm sao vậy? ”

Ngôn Độ nghiêm túc hỏi lại:

“Thiếu tông chủ thực sự thích Trương sư huynh sao?”

Kiếp trước, Trương Liễu Nguyên lúc nào cũng bám lấy Cố Vãn Khanh. Rõ ràng người phiền phức chướng mắt như thế, thiếu tông chủ vẫn đối xử với tên đó thập phần thân mật.

Thân mật khiến hắn ghen ghét.

Kiếp này, rõ ràng là hắn trước một bước chiếm chỗ bên cạnh thiếu tông chủ với tư cách dược đồng, nhưng vì sao thiếu tông chủ vẫn như cũ đối xử đặc biệt với Trương Liễu Nguyên. Điều này khiến Ngôn Độ không thể nào hiểu nổi.

Nếu Cố Vãn Khanh biết được suy nghĩ trong lòng Ngôn Độ, cậu chắc chắn sẽ bật cười mà nói, đương nhiên là do chúng tôi hợp nhau ở khí chất của những cá mặn rồi!

Đáng tiếc, Cố Vãn Khanh hoàn toàn không biết. Cậu chỉ cảm thấy câu hỏi của Ngôn Độ có phần bất ngờ. Không suy nghĩ nhiều, chuẩn bị trả lời thích chứ, hiếm khi gặp được một người khiến mình thoải mái như vậy.

Thế nhưng, ngay khi cậu vừa mở miệng, giọng nói của hệ thống đã chậm rãi vang lên trong đầu:

“Cẩn thận đấy, đây là câu hỏi tử thần đó ~”