Ngôn Nhược hồi tưởng lại một thoáng ánh nhìn đầy kinh ngạc, không rõ mình đang nghĩ gì.
Người ngồi phía sau tiên nhân áo trắng, trông có vẻ quen thuộc.
Đêm khuya, xong công việc như thường lệ, Ngôn Nhược cầm hai cái bánh bao còn dư lại từ phòng bếp rồi chạy về phòng ở Tân Cư Các.
Kiếm Tông giàu có, dù Tân Cư Các là nơi ở của đệ tử ngoại môn nhưng được xây dựng rất khang trang, không dùng giường chung để tiết kiệm chỗ mà thiết kế giống một nhà trọ với vài tầng lầu. Tuy nhiên, vì đệ tử ngoại môn quá đông, các phòng vẫn phải chia cho hai người ở chung.
Ngôn Nhược và Ngôn Độ gia nhập môn cùng lúc lại là anh em, nên người quản lý sắp xếp cho họ ở chung phòng, dù từ nhỏ đến lớn, cả hai luôn không ưa gì nhau.
Ngôn Nhược ghét ánh mắt của Ngôn Độ mỗi khi nhìn mình như thể nhìn một kẻ ngốc, còn Ngôn Độ cũng ghét ở chung với Ngôn Nhược. Sau khi bị sắp xếp ở chung, Ngôn Độ gần như không bao giờ quay lại phòng, có lẽ anh ta đã tìm chỗ ở mới.
Phòng của hai người nằm ở một góc khuất, ít người qua lại.
Giờ đã vào canh ba, mọi người trong Tân Cư Các đều đã ngủ, các tầng lầu chìm trong bóng tối, chỉ có ánh nến từ phòng của họ là sáng lên rõ rệt.
Ánh mắt Ngôn Nhược tập trung, nhanh chóng tiến lên và mở cửa phòng.
Quả nhiên, kẻ phiền phức Ngôn Độ người đã biến mất từ khi gia nhập tông môn đang ngồi bên bàn, dịu dàng ngắm con diều nhỏ trong tay.
Nghe tiếng động, tay Ngôn Độ khựng lại một chút rồi lại tiếp tục thưởng thức con diều.
Ngôn Nhược không vui, “Ngươi về làm gì?”
Ngôn Độ quay lại, nhìn Ngôn Nhược như thể kẻ chiếm chỗ của mình, vẫn không hiểu vì sao thiếu tông chủ lại từng coi trọng “con chó con” như hắn.
Sau khi trọng sinh, Ngôn Độ nhận ra Ngôn Nhược ở kiếp này chính là bản thân hắn, không phải hồi ức mà là hắn thực sự quay về quá khứ.
Nhìn lại thời gian yếu đuối nhất của mình, hắn không hối hận, chỉ thấy buồn cười và phiền phức.
“Về xem ngươi chết chưa.” Ngôn Độ cẩn thận nâng con diều trong tay, châm chọc một câu rồi mới nói tiếp: “Ba ngày nữa là lễ thu nhận đệ tử, nhớ biểu hiện cho tốt.”
Ngôn Nhược nhìn Ngôn Độ với vẻ kỳ lạ, chẳng chút yếu đuối, “Cần ngươi nói chắc?”
Dù Ngôn Nhược ghét tên ca ca trên danh nghĩa này, Ngôn Nhược vẫn phải thừa nhận Ngôn Độ mạnh hơn mình. Khi còn nhỏ, Ngôn Độ thường biến mất mấy ngày không về và mỗi lần như vậy khi Ngôn Nhược tưởng rằng hắn đã chết ở đâu đó, thì hắn lại điềm nhiên cầm một đống sách tu chân trở về.
Những ngày Ngôn Độ ở nhà là khoảng thời gian ám ảnh nhất với Ngôn Nhược, vì hắn luôn ép Ngôn Nhược phải học đạo pháp, như kẻ bệnh hoạn. Chỉ cần Ngôn Nhược sai một chút, hắn liền châm chọc không thương tiếc. Ngôn Nhược thà rằng hắn đánh nhau với mình còn hơn là bị hắn coi như một trò hề.
Ngôn Nhược chẳng hiểu nổi suy nghĩ của Ngôn Độ. Dù dạy Ngôn Nhược thuật pháp, hắn chỉ dạy những điều cơ bản, không bao giờ cho học thêm.
Sau khi nhập môn, Ngôn Nhược quyết tâm sẽ được chọn vào làm đệ tử của chấp giáo trưởng lão. Một ngày nào đó, hắn sẽ đạt đến vị trí mà những kẻ từng coi thường mình phải hối hận không kịp.
Ngôn Nhược nghĩ rằng Ngôn Độ một người cùng chí hướng, cũng sẽ có suy nghĩ tương tự. Hơn nữa, kẻ phiền phức này còn được Đạo Linh tôn giả tiên đoán là thiên tài bẩm sinh, nên chắc chắn sẽ càng kiêu ngạo.
Nhưng bất ngờ thay, khi nghe nói thiếu tông chủ cần một dược đồng, Ngôn Độ lại chủ động xin làm. Dược đồng? Không phải là kẻ hầu sao?
Ngôn Nhược cười nhạo trong lòng nhưng nhớ lại từ nhỏ Ngôn Độ luôn tính toán kín đáo, những kẻ từng muốn bắt nạt họ đều bị hắn ngầm trả đũa cho sống dở chết dở. Ngôn Nhược cho rằng Ngôn Độ hẳn muốn tiếp cận tông chủ nên mới nhận công việc này.
Nhưng đáng ngạc nhiên là Ngôn Độ thực sự hứng thú với việc học hỏi về dược liệu và luyện đan với tam trưởng lão, mỗi ngày đều nghiên cứu thực đơn như thể thật sự xem mình là dược đồng!
Lần này, khi Ngôn Độ đột ngột đến và bảo y chuẩn bị thể hiện tốt trong cuộc thi, Ngôn Nhược cảm thấy vô cùng phức tạp, hỏi: “Ngươi đã nghĩ thông suốt chưa?”
Ngôn Độ ngẩng đầu nhìn Ngôn Ngược.
Ngôn Nhược tự tin rằng mình đoán trúng ý của hắn, ánh mắt lập tức trở nên kiên định: “Chấp giáo trưởng lão mỗi năm chỉ chọn một đệ tử, xem ra lần này chúng ta sẽ gặp nhau tại đó.”
Chấp giáo trưởng lão là người giỏi kiếm thuật nhất sau tông chủ, Ngôn Nhược nghĩ chắc chắn Ngôn Độ cũng muốn làm đệ tử của ông. Mặc dù không chắc chắn sẽ thắng được Ngôn Độ, nhưng hắn vẫn muốn thử.
Ngôn Nhược đã sẵn sàng chuẩn bị cho cuộc chiến sống còn, không ngờ lại nghe thấy câu nói uể oải từ kẻ phiền phức đó: “Ta đã ổn định ở bên thiếu tông chủ rồi, tại sao phải gia nhập chấp giáo trưởng lão? Ngươi có bệnh à?”
Ngôn Nhược: “…” Ngươi mới có bệnh ấy! Lại còn bệnh nặng!
Có vẻ như Ngôn Độ trở về chỉ để nhắc nhở Ngôn Nhược một câu, đem Ngôn Ngược làm cho đầu óc rối tung lên rồi đi mất.