Chương 36

Nhan Nhược Bạch: "..."

Khởi Vân Đài sơn thủy hữu tình, đông ấm hạ mát.

Đường Nhung ngủ đến nửa đêm, thân thể tự nhiên duỗi ra, nằm nghiêng thành hình chữ X.

Ngủ thêm một giấc nữa, tiểu nãi miêu cảm thấy lạnh.

Mèo nào cũng thích nơi ấm áp dễ chịu, Đường Nhung không ngoại lệ.

Nó thu bốn chân hơi lạnh về che bụng, nhưng vẫn chưa đủ ấm.

Tiểu nãi miêu đành phải hé một mắt, nhưng vì quá buồn ngủ nên lại nhắm lại. Mơ màng, nó cựa quậy thân thể, bản năng tìm về nơi ấm áp.

Bỗng nhiên, chân chạm phải vật gì đó.

Mèo con ngủ say đến "hồn lìa khỏi xác" nên không nghi ngờ, chỉ cảm thấy vật này ấm áp, nhiệt độ ổn định, thật dễ chịu. Thế là nó dùng cả tay chân bám lấy, rồi bò lên trên.

Cảm giác chân đạp thật tuyệt!

Ngủ ngon hơn cả đệm cói nhiều!

Đường Nhung hạnh phúc nheo mắt lại.

"Khò khè, khò khè khò khè, khò khè..."

Nhan Nhược Bạch phát hiện ra tiểu gia hỏa ngay từ cử động đầu tiên: "..."

Hắn vẫn bất động thanh sắc, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Rồi hắn cảm nhận hơi thở tiểu gia hỏa càng lúc càng gần, hắn vẫn giả vờ như không biết.

Đột nhiên, mu bàn tay hắn cảm nhận được xúc giác lông xù.

Chưởng môn đại nhân chưa kịp giật mình, một quả cầu thịt có trọng lượng đã bò từ hông lên bụng hắn.

Nhan Nhược Bạch trợn tròn mắt, không thể tin nổi.

Chỉ thấy mèo con lông đen tuyền đứng trên bụng hắn, đôi mắt híp lại thành một đường, ngái ngủ lơ mơ, vừa ngáy khò khò vừa dùng hai chân trước dẫm đạp tại chỗ, như thể đang giẫm nắn gì đó.

Móng trái, móng phải, móng trái, móng phải.

Theo động tác dẫm đạp của nó, tiếng ngáy say sưa càng lúc càng to, liên miên không dứt.

Nhan Nhược Bạch nhìn trân trối, cứng họng.

Này, đây là mấy ý gì đây?

Bóng đè?

Mộng du?

Hành động dẫm đạp chưa kéo dài bao lâu, tiểu nãi miêu đã ngọt ngào ngủ thϊếp đi tại chỗ.

Hoàn toàn không ngủ được, Nhan chưởng môn lại càng tỉnh táo: "..."

Nắng sớm mờ ảo, gió mát dịu dàng.

Nhan chưởng môn vốn không bao giờ mở mắt trước khi mặt trời lên cao, nay lại phá lệ tỉnh táo, đếm từng vân gỗ trên trần nhà.

Còn tiểu nãi miêu tham ngủ vẫn duy trì tư thế cuộn tròn, ngoan ngoãn kiên định ngủ trên người hắn.

Chẳng có dấu hiệu gì là sắp tỉnh cả.

Nhan Nhược Bạch rất ít đắp chăn khi ngủ, đặc biệt là giữa mùa hè oi bức.

Tất nhiên, tư thế ngủ của hắn rất tốt. Dù không mặc áo ngủ cũng không để trần, ít nhất vẫn mặc một chiếc áσ ɭóŧ bằng tơ tằm.

Mát mẻ, mềm mại, một lớp mỏng manh như làn da thứ hai.

Lúc này, chiếc áσ ɭóŧ tơ tằm bị thân thể mèo con đè nóng hầm hập.

Hơi thở phập phồng của mèo con dễ dàng xuyên qua lớp vải mỏng, rõ ràng truyền đến Nhan Nhược Bạch.

Nhan Nhược Bạch duy trì một tư thế suốt đêm, cảm thấy hơi mệt.

Ý nghĩ này vừa nảy sinh liền không thể kiềm chế, hắn lập tức cảm thấy lưng cứng đờ, thắt lưng tê dại, chân có dấu hiệu chuột rút.

Hắn muốn trở mình.

Nhưng tiểu nãi miêu đang ngủ ngon lành.

Động vật nhỏ vừa ngây thơ vừa cảnh giác.

"..."

Nhan chưởng môn chợt nhận ra, mình không thể cử động.

Không phải không cử động được, mà là không nên cử động.

Nếu hắn xoay người, chắc chắn sẽ đánh thức tiểu nãi miêu.

Tiểu nãi miêu bị quấy rầy giấc mộng đẹp, có thể sẽ tức giận, hoặc có thể sẽ rộng lượng tỏ vẻ không sao, rồi tiếp tục ngủ.

Nhưng chỗ tiếp tục ngủ đó tuyệt đối sẽ không phải ở đây.

Có thể là dưới giường, có thể là trên bàn.

Dù sao chắc chắn sẽ không ở tại chỗ.

Nghĩa là, chuyện mèo con ngủ trên người ngươi — qua cơn này là hết.

Vậy, nếu muốn kéo dài cảm giác này càng lâu càng tốt, chỉ còn một lựa chọn.

Chịu đựng.

Ngay cả hắt xì cũng phải nhịn!

Phải chịu đựng không phát ra nửa điểm động tĩnh!

Nhan Nhược Bạch bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy mình thật là thiên tài nuôi mèo!

Xem đi, người mới nuôi mèo cũng có thể tự hiểu mà không cần thầy dạy.

Đã nắm rõ tập tính của con yêu tinh nhỏ hay dính người này.

Chưởng môn đại nhân đắc ý khẽ nhếch môi, vươn ngón tay định chọc chọc mũi tiểu nãi miêu, nhưng giữa chừng vẫn nhịn xuống.

Đột nhiên, Nhan Nhược Bạch giật mình.

Hắn chợt nhớ đến một điển tích.

"Thường cùng thượng nằm khởi. Nếm ngày tẩm, thiên tạ thượng tay áo, thượng lấn tới, hiền chưa giác, không muốn động hiền, nãi đoạn tụ dựng lên."

Một hoàng đế và một đại thần ngủ chung chăn, đại thần ngủ say như chết đè lên tay áo hoàng đế, hoàng đế vừa buồn vừa vui, thầm nghĩ "Ái khanh ngủ say như vậy, chắc là trẫm đãi ngộ tốt", nên không nỡ đánh thức, đành cắt đứt tay áo mình.

Nhan Nhược Bạch nhìn về phía tiểu nãi miêu.

Hán Ai Đế vì đứng dậy, đành phải đoạn tụ.

Hắn...

Hắn phải chặt đứt eo mình mất.