Chương 27

Một trăm năm!

Trừ mẹ hắn ra, chưa ai chạm vào nơi đó của hắn!

Đường Nhung bật dậy, bắn tung tóe nước bọt.

"Meo, meo meo!"

Nhan Nhược Bạch điềm nhiên nói: "Đừng nhảy, ta chỉ kiểm tra giới tính thôi."

Tiểu nãi miêu sợ đến dựng đứng lông, trợn tròn mắt nhìn hắn.

Nhan Nhược Bạch không những không thấy mình vô lễ, ngược lại nắm lấy tiểu nãi miêu, lật ngửa bụng nó lên, tỉ mỉ quan sát.

Đường Nhung: ...

Trời ơi!

Hắn đường đường là đại yêu trăm tuổi, vậy mà bị một con người xem "chỗ ấy" bằng tư thế đáng xấu hổ này!

Đường Nhung vùng vẫy chân tay, nhưng vẫn bị Nhan Nhược Bạch giữ chặt.

Hắn nằm ngửa, chổng vó, hai chân trước bị Nhan Nhược Bạch kẹp chặt, hai chân sau duỗi thẳng. Không cần nghĩ cũng biết "phong cảnh" kia lộ rõ mồn một.

Thôi được.

Cứ xem đi, xem đi.

Dù sao ngươi là đực ta là cái, xem thì xem.

Mèo con che mặt.

Nhan chưởng môn có vẻ rất hài lòng, nghiên cứu kỹ lưỡng bộ phận kín của mèo một lúc rồi nói: "Ngươi là mèo đực."

Đường Nhung: ...

Cảm ơn nhé, không cần ngài nói ta cũng biết!

Bị thả lại vào chậu rửa mặt, Đường Nhung cuộn đuôi quanh mình, che giấu nỗi xấu hổ.

Tắm xong, Đường Nhung ướt sũng bị vớt ra.

Đang định tự liếʍ lông, Nhan Nhược Bạch bỗng niệm chú. Lập tức, toàn thân lông Đường Nhung khô ráo, mát mẻ.

Đường Nhung: "Meo."

Đa tạ chưởng môn đại nhân.

Đường Nhung miệng nói cảm ơn, lại áp sát cọ xát tay Nhan chưởng môn.

Sau khi tắm, bộ lông đen mượt của mèo con bồng bềnh, thơm phức, mềm mại như tơ lụa.

Lông nó mịn như lông tơ, mềm mại hơn cả bông.

Nhan Nhược Bạch thích thú vuốt ve, từ đầu đến đuôi, lặp đi lặp lại.

Rồi lại xoa bóp đôi tai mềm mại, ve vuốt khuôn mặt tròn trĩnh, vô tình lướt đến cằm mèo.

Bất chợt, tiểu nãi miêu ngẩng cằm lên, chủ động đón lấy.

Nhan Nhược Bạch ngạc nhiên, ngón tay thon dài đan xen, gãi cằm mèo.

Đôi mắt tiểu nãi miêu híp lại thành một đường.

"Gừ gừ, gừ gừ, gừ gừ gừ gừ gừ..."

Đồng tử Nhan Nhược Bạch giãn ra, vui sướиɠ khôn xiết.

Đường Nhung ngáp dài.

Ăn no, tắm sạch, ngủ thôi.

Vị vua yêu quái một thời, từ khi xuyên không đến đây càng ngày càng lười biếng.

Chắc chắn là do Nhan chưởng môn dạy hư!

Tiểu nãi miêu nghĩ vậy, rồi gục đầu ngủ thϊếp đi.

Sở Vân Tụ sắp xếp lại túi càn khôn, bên trong lộn xộn đủ thứ đồ vật.

Hắn lục lọi, đầu ngón tay hơi cứng.

Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng lôi ra một vật nhỏ từ mấy quyển sách du ký.

Đó là một tấm ngọc bài.

Sản vật từ vùng cực hàn Côn Lôn, mặt trước khắc hai chữ "Quá sơ".

Sở Vân Tụ cầm ngọc bài trong lòng bàn tay, dần dần nắm chặt.

Nắng sớm xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng căn phòng ấm áp.

Những hạt bụi li ti nhảy múa trong cột ánh sáng.

Sở Vân Tụ đặt ngọc bài sang một bên, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn bắt gặp hai viên ngọc châu lấp lánh.

Sở Vân Tụ ngẩn người, không nhớ nổi đây là thứ gì.

Những viên ngọc châu nhỏ lấp lánh muôn màu, chỉ dùng làm đồ trang sức.

Nhưng Sở Vân Tụ không phải như Nhan Nhược Bạch - kẻ thích hoa hoè loè loẹt như công. Hắn chẳng hứng thú gì với những món đồ lấp lánh này.

Sở Vân Tụ cầm lên định ném đi, chợt nảy ra một ý.

Lấp lánh, tròn tròn.

Có lẽ có thể dùng làm đồ chơi cho thú nhỏ.

Ví dụ như thứ sáng lên hình cầu... Mèo con!?

Sở Vân Tụ giật mình.

Quái, sao lại nhớ đến con mèo đó!

Chắc là vì chưa đưa sữa hoa quế, nên nó cứ vương vấn trong lòng, khó chịu.

Sở Vân Tụ bực bội sắp xếp lại túi càn khôn, rồi mang sữa hoa quế ra ngoài.

Sở Vân Tụ gọi một đệ tử tạp dịch: "Thấy con mèo đó không?"

Đệ tử tạp dịch: "Nhị sư huynh nói ai ạ?"

Sở Vân Tụ nhíu mày: "Ai mà có thể dùng chữ "con" để chỉ?"

Đệ tử tạp dịch giật mình: "À, là Mượt Mà ạ. Em vừa thấy nó từ Khởi Vân Đài đi về hướng Say Tiên Đình."

Sở Vân Tụ thở dài, cưỡi kiếm bay đi.

Đến Say Tiên Đình đang được quét dọn, Sở Vân Tụ hỏi đệ tử tạp dịch đang tưới nước: "Thấy mèo không?"

"Nhị sư huynh nói Môi Tiểu Thán ạ? Nó đi Xuân Mãn Đình rồi."

Sở Vân Tụ lại cưỡi kiếm bay đi.

Vừa đến Xuân Mãn Đình, Sở Vân Tụ hỏi đệ tử tạp dịch đang chăm sóc hoa: "Thấy mèo không?"

"Nó đi Nhất Lũ Yên Bếp rồi ạ."

Sở Vân Tụ lại cưỡi kiếm bay đi.

Đến Nhất Lũ Yên Bếp, đầu bếp bưng bánh bao thịt mới ra lò cười chào: "Nhị sư huynh, mới ra lò đây, ăn hai cái nhé?"

Sở Vân Tụ mặt xanh mét, chỉ thốt lên một chữ: "Mèo."

"Ơ? Ngài nói Mượt Mà à? Nó đi Trúc Uyển của đệ tử nội môn rồi."

Sở Vân Tụ: "..."

Thanh kiếm đeo lưng suýt tuột khỏi vỏ, đầu bếp vô tội run rẩy.

Chân ngắn mà chạy nhanh thật!!

Sở Vân Tụ quay người định đi, bỗng quay lại chộp lấy hai cái bánh bao thịt nóng hổi, cắn một miếng hung hăng.

Tưởng tượng đó là thịt mèo.

Trường kiếm xuyên vân, ở không trung lưu lại một đạo hoa mỹ quang ảnh.

Theo sau, hùng hổ thẳng trụy đệ tử trúc uyển.

Lúc này không cần hỏi người, Sở Vân Tụ liếc mắt một cái gặp được kia chỉ ở trong bụi cỏ mỹ mỹ phơi nắng nhóc con!

Mạc danh bị lưu một vòng lớn nhị sư huynh tâm tình thực hảo, thật sự thực hảo.

Người khác khí ta ta không khí, ta bổn vô tâm hắn tới khí. Nếu sinh khí trung hắn kế, khí ra bệnh tới không người thế.

Sở Vân Tụ hít sâu, lại hít sâu.

Sau đó nổi giận đùng đùng đi qua đi, giọng nói như chuông đồng: “Môi Tiểu Thán!!”

Đường Nhung: “!!”

Sét đánh? đ·ộng đ·ất? Vẫn là…… Nhị sư huynh?

Đường Nhung phần eo một quyển, linh hoạt đứng dậy.

Hù ch·ết miêu!

Di, đứa nhỏ này sắc mặt sao khó coi như vậy? Không thoải mái sao?

“Miêu?”

Tuy rằng ta thực chán ghét ngươi, nhưng ngươi tốt xấu là Thiên Mang Thành một viên, lại là nhan chưởng môn đồ đệ.

Cho nên vẫn là quan tâm ngươi một chút đi.

Nho nhỏ miêu trên mặt lộ ra đại đại lo lắng.

Nháy mắt dập tắt Sở Vân Tụ ngũ tạng lục phủ tà hỏa.