Động tĩnh Dạ Tư Minh mở l*иg sắt ra làm hấp dẫn đối với gấu đen.
Nó xoay đầu, trong mắt nổi lên thú tính, nhìn chằm chằm vào vị thiếu niên này.
Dạ Tư Minh đi vào tản bộ trong sân vắng, giống như đang đi dạo ở dạo ở ngự hoa viên nhà mình.
Hắn trở tay đóng lại l*иg sắt.
Cố Nặc Nhi mở đôi mắt to tròn của mình nhìn chăm chú.
Ai cũng không nhìn thấy, trong đôi mắt đen nhánh của tiểu công chúa, dường như có gợn nước màu xanh, một vòng lại một vòng mà tản ra ngoài.
Bé con chuẩn bị khống chế gấu to muốn làm bị thương người.
Gấu đen dùng tứ chi cào trên mặt đất, nhìn Dạ Tư Minh đang chậm rãi tới gần.
Đột nhiên.
Cố Nặc Nhi cảm thấy như mình bị hoa mắt.
Bé giống như nhìn thấy đằng sau lưng Dạ Tư Minh ca ca, lại xuất hiện một bóng dáng một đầu sói cực lớn.
Đầu sói này có hàm răng sắt bén, tản ra khí đen, ánh mắt đỏ bừng!
Chỉ là một cái đầu sói như thể tích cực kỳ to lớn!
Nhưng mà đầu sói này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, làm cho Cố Nặc Nhi đều không có hoàn toàn thấy rõ ràng.
Đôi tay trắng nõn của tiểu gia hoả dụi dụi mắt, lại nhìn sau lưng Dạ Tư Minh không có vật gì.
Dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của bé mà thôi.
Gấu đên trơ nên cực kỳ ngoan ngoãn.
Nó thậm chí lùi bước vào một góc của l*иg sắt, cũng không lấy đầu đâm vào song sắt nữa.
Dạ Tư Minh đi qua, vươn tay, tìm kiếm sau cổ nó, quả nhiên một lúc thì thấy một đoạn mũi tên.
Uyển Huyên nhịn không được mà phát ra tiếng la nhỏ.
Quả nhiên Dạ Tư Minh này không phải người thường, gấu đen dã tính mười phần lại vô cùng ngoan ngoãn trong tay hắn.
Uyển Huyên ôm Cố Nặc Nhi run bần bật.
Nhưng tiểu gia hoả trong lòng ngực nàng vô cùng bình tĩnh.
Bé nhìn thấy Dạ Tư Minh không chút do dự, đột nhiên động cánh tay, rút đoạn mũi tên ra.
Một tia máu tươi vẩy ra ngoài.
Động tác của Dạ Tư Minh thật nhanh, nghiên người tránh một cái, mới không bị máu là dơ xiêm y.
Dường như gấu đen cũng cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Nó nằm liệt ở đó, dựa vào song sắt.
Dạ Tư Minh nhìn đoạn mũi tên trong tay, mũi tên vô cùng sắc bén.
Chắc là cái này bắn khi bắt giữ gấu đên, sau này cũng không rút đi.
Cố Nặc Nhi nói không sai, cho dù là ai đi chăng nữa thì nếu trong cơ thể có cắm một mũi tên thì sẽ không dễ chịu chút nào.
Dạ Tư Minh nắm mũi tên đi ra l*иg sắt, khoá lại một lần nữa, đem chìa khoá ném cho Tiểu Nhạc Tử.
Hắn lại nhặt những miếng thịt rơi vãi trên mặt đất, không màng máu me nhầy nhụa mà trực tiếp ném vào l*иg sắt.
Gấu đen thấy có đồ ăn, liền bò lại bắt đầu thưởng thức thịt tươi.
Dạ Tư Minh đi đến trước mặt Cố Nặc Nhi, rất là kiêu ngạo nói: “Giải quyết xong.”
Tiểu gia hảo cực kỳ vừa lòng.
Bé vươn bàn tay nhỏ của mình lắc lắc: “Tư Minh ca ca, huynh cúi đầu xuống chút đi.”
Dạ Tư Minh khó hiểu nhíu mày: “Làm gì??”
“Cúi đầu nha.”
Âm thanh tiểu gia hoả mềm mại, giống như đang làm nũng.
Dạ Tư Minh không tình nguyện mà ngồi xổm xuống đất.
Hắn sẽ không cúi đầu dưới bất kỳ ai, ngồi xổm xuống là nhượng bộ lớn nhất của hắn.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy, trên đỉnh đầu có một cảm giác mềm mại.
Cố Nặc Nhi vậy mà dùng tay nhỏ xoa xoa đầu hắn.
“Tư Minh ca ca giỏi quá giỏi quá, vỗ vỗ.”
Đôi mắt của Dạ Tư Minh trừng lớn, khuôn mặt tuấn tú vô cùng lại xuất hiện một chút kinh ngạc.
Cố Nặc Nhi đang làm cái gì?
Cố Nặc Nhi cười đến mức mắt to cong thày hình trăng non: “Tư Minh ca ca, huynh là một người tốt! Cảm ơn huynh giúp muội cùng gấu lớn nha.”
Người tốt?
Lần đầu tiên Dạ Tư Minh nghe được có người khác đánh giá hắn như thế.
Tay của tiểu gia hoả cực kỳ mềm mại, giống như không có xương mà lướt qua ngọn tóc, giữa mày hắn.
Hành động kỳ lạ như thế nhưng cảm giác lại thoảng mái, trong lúc nhất thời làm cho Dạ Tư Minh quên luôn phản kháng.
Trong lòng Uyển Huyên còn sợ hãi, không dám nói nhiều.
Bế Cố Nặc Nhi lên, nói cáo từ với Dạ Tư Minh rồi vội vàng đi nhanh trở về.
Cố Nặc Nhi ghét vào vai Uyển Huyên, cười ngọt nào vẫy vẫy tay: “Tạm biệt huynh.”
Dạ Tư Minh đứng im tại chỗ, hơn nữa ngày mới hồi phục lại tinh thần.
Hắn giơ tay sờ đến những nơi mà Cố Nặc Nhi từng chạm qua.
Đây là…… khen thưởng sao?