Kiều quý phi đứng lên nghênh đón Hoàng Thương, một chút cũng không sốt ruột khi bị Thanh Hoà bôi nhọ.
Ngược lại Hoàng Hậu chống cỡ thân thể bệnh tật, âm thanh suy yếu mà giải thích giúp quý phi.
“Bệ hạ, nô tỳ này ngậm máu phun người, nếu không phải do quý phi phát hiện ra, chỉ sợ hiện tại thần thϊếp đã chết không minh bạch!”
Cố Dập Hàn là một mình tiếng vào, hắn chắp tay sau lưng, nhìn thoáng qua Hoàng Hậu cùng Kiều quý phi.
Cuối cùng ánh mắt lại dừng lại trên người Thanh Hoà đang ôm giày hắn, khóc lóc cầu xin.
Khi Thanh Hoà ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Thượng, bỗng nhiên chấn động.
Tại sao ánh mắt của Hoàng Thượng lại hung ác nguy hiểm như vậy.
Làm cho người ta sợ hãi.
Cố Dập Hàn chậm rãi mở miệng, âm thanh lạnh lùng: “Phải không, ngươi nói quý phi sai khiến ngươi mưu hại Hoàng Hậu?”
Thanh Hoà căng da đầu giảo biện, cô ta nghĩ trước mắt muốn kéo dài thời gian.
Chỉ cần hôm nay tránh thoát được, chủ tử đằng sau sẽ có thể nghĩ cách cứu cô ta ra ngoài!
Thanh Hoà liên tục gật đầu: “Kiều quý phi muốn nô tỳ hạ độc mãn tính trong trà, còn nói một ngày một ít, cho đến khi thân thể Hoàng Hậu nương suy sụp!
Mục đích của nương nương chính là vị trí Hoàng Hậu, ngày thường giả trang có quan hệ tốt với Hoàng Hậu, thật ra là rắp tâm hại người!
Hiẹn tại lợi dụng xong nô tỳ, còn muốn diệt khẩu, nô tỳ thật sự không dám giúp nương nương giấu giếm nữa, mong Hoàng Thượng làm chủ, minh giám cho nô tỳ.”
Chợt Cố Dập Hàn cười lạnh.
Nụ cười này mang sát ý lạnh thấu xương!
Ánh mắt hắn lạnh lẽo: “Vậy sao? Vậy vì sao quý phi lại muốn hạ dược Hoàng Hậu, còn làm tiểu công chúa đi đến chỗ trẫm cầu xin giúp đỡ? Chẳng lẽ ngươi muốn nói, quý phi mang theo cốt nhục thân sinh đến nơi này, cố ý không cho ngươi hạ độc Hoàng Hậu?”
Thanh Hoà sửng sốt.
Tiểu công chúa? Chẳng lẽ, tiểu công chúa đi tìm hoàng đế?
Đúng lúc này, một cái đầu nhỏ từ sau khung cửa lén lút hiện ra.
Cố Nặc Nhi chớp chớp đôi mắt, hai trong mắt được rửa sạch vô cùng linh động trong suốt, lộ ra ngoan ngoãn.
Bé con mềm mại nói: “Hoàng Hậu mẫu thân, mẫu thân, các ngươi đừng sợ, Nặc Nặc mời baba tới làm cứu binh nha!”
Sau đó bé chỉ vào Thanh Hoà: “Baba, người này chính là xấu xa, nàng ta bỏ đồ vật trong trà, bị Nặc Nặc phát hiện. Còn uy hϊếp con! Nói không cho con ăn điểm tâm, thật là quá phận! Cho rằng Nặc Nặc là trẻ con hai tuổi sao!”
Thanh Hoà hận không thể cắn nát môi dưới.
Vậy mà cô ta không nghĩ tới, tiểu công chúa này, vậy mà trực tiếp nói hết mọi chuyện cho Hoàng Thượng.
Nói như vậy, trước khi Hoàng Thượng vào đã biết hết mọi việc.
Cho nên sau này Thanh Hoà có giảo biện cái gì đề là phí công!
Nhìn ánh mắt oán độc của Thanh Hoà, tiểu gia hoả làm một cái mặt quỷ: “Người xấu, đánh ngươi.”
Bé con giơ nắm tay nhỏ, lại thiếu chút nữa bị vướng ngạch cửa ngã xuống.
Cũng may Cố Dập Hàn tay mắt mau lẹ, ôm nữ nhi bảo bối vào trong ngực trấn an.
Lúc này, Kiều quý phi mở miếng nói: “Mong bệ hạ cho thϊếp quyền tra khảo, một người Thanh Hoà không dám cả gan làm loạn. Nhất định có người đằng sau sai khiến cô ta, thần thϊếp phải bắt được người cả gan dám mưu hại Hoàng Hậu này.”
Cố Dập Hàn nhìn chằm chằm Thanh Hoà, giọng nói lạnh lẽo: “Trầm còn có biện pháp trực tiếp hơn.”
Hắn quay đầu phân phó Xuân Thọ: “Đem Thanh Hoà đánh đến rơi một lớp da cho trẫm, sau đó mời toàn bộ hậu cung đến xem.
Để cấm vệ ở chỗ tối nhìn chằm chằm, ai sợ hãi nhất, liền nghiêm hình tra tấn cho trẫm. Nếu không có ai, thì tiện tì này chết cũng không đáng tiếc.”
Nói xong, hắn vẫy vẫy tay áo: “Giải xuống đi! Cả Thải Loan cũng cùng mang đi đi.”
Xuân Thọ nhận mệnh, lập tức vẫy tay, cấm vệ quân phía sau nối đuôi nhau mà đi vào, trực tiếp kéo Thải Loan cùng Thanh Hoà đi.
Cố Nặc Nhi liền quay đầu hướng hai người nói: “Lêu lêu lêu! Đừng coi thường tiểu bảo bối!”
Nếu không phải bé ra tay trước, chị sợ hôm nay khi Hoàng Thượng tới, thì Kiều quý phi cũng không thoát khỏi hiềm nghi.
Phải có chúng cứ mới nói chuyện được.