Cố Dập Hàn mặc triều phục minh hoàng, mặt mày như ngọc, một đôi mắt phóng ra lệ khí.
Hắn ôm Cố Nặc Nhi vào trong lòng ngực, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nữ nhi.
“Nặc Bảo, nói với baba, có chuyện gì xảy ra, ai dám hại các ngươi?”
Hai bàn tay nhỏ Cố Nặc Nhi xoa xoa hai mắt đầy nước mắt của mình, dường như thật sự lo lắng hãi hung.
Bé mềm mềm mà khóc nức nở: “Buổi sáng mẫu thân giáo huấn một cung nữ xấu xa, đó là cung nữ tỷ tỷ bên người Hoàng Hậu mẫu thân. Sau đó mẫu thân mạng theo Nặc Nặc đi xem Hoàng Hậu mẫu thân, Nặc Nặc thấy, cung nữ xấu xa kia bỏ đồ vật gì trong nước ạ.”
Nói tới đây, nước mắt tiểu gia hoả lại lạch cạnh mà rơi.
Cố Dập Hàn lập tức kinh hãi.
Tuy rằng Cố Nặc Nhi khóc lóc mơ hồ nói không rõ, nhưng chuyện như thế nào lại nghe hiểu được, bí mật trong đó chỉ cần tưởng tượng ra một chút liền rõ ràng.
Quý phí giáo huấn cung nữ của Hoàng Hậu, sau đó quý phi mang tiểu công chúa đến thăm, ai ngờ, bị tiểu công chúa phát hiện được cung nữ hạ độc trong trà.
Trước tiên Cố Dập Hàn nghĩ đến là cung nữ bên người Hoàng Hậu ghi hận trong lòng muốn làm hại Cố Nặc Nhi.
Nhưng hắn quản lý triều chính nhiều năm, cũng không có lập tức hạ lệnh.
Cố Dập Hàn ôm Cố Nặc Nhi trấn an, liếc mắt nhìn thoáng qua Xuân Thọ.
Xuân Thọ lập tức hiểu ý, vẫy vẫy tay với Uyển Âm, ý bảo muốn đến một bên hỏi chuyện.
Hoàng Thượng ôm tiểu công chúa đi vào.
Xuân Thọ công công nghiêm túc dò hỏi: “Uyển Âm, lời tiểu công chúa nói là sao?”
Uyển Âm không ngu ngốc, lập tức thuật lại sự tình một lần,
Còn nói đến, ý đồ câu dẫn Hoàng Thượng không thành của Thải Loan, hiện giờ ôm hận muốn sát hại Quý phi nương nương cùng tiểu công chúa!
Xuân Thọ hiểu tình huống rõ ràng, liền đi vào thấp giọng hội báo một lần với Hoàng Thượng.
Lúc này, Cố Nặc Nhi không khóc.
Nhưng đôi mắt to tròn xinh đẹp còn lập loè ánh nước.
Một khuôn mặt trắng trắng tròn tròn mềm mại đáng yêu.
Bé con quay đầu qua trái nhìn baba nhà mình, lại quay qua phải nhìn Xuân Thọ công công.
Cho đến khi Cố Dập Hàn cau mày càng sâu.
Hắn cắn răng tức giận mắng: “Cung nữ khi quân phạm thượng, truyền ý chỉ của trẫm, lập tức xử tử.”
Thậm chí Cố Dập Hàn không cần đi tra xét.
Bởi vì, nữ nhi ngoan ngoãn của hắn sẽ không bao giờ nói dối.
Ai sẽ doạ một đứa trẻ ba tuổi thành như vậy chứ.
Nhưng bỗng nhiên Cố Nặc Nhi vươn tay nhỏ, bắt lấy tay áo Cố Dập Hàn lắc lắc.
“Baba…” Tiểu gia hoả vừa mới khóc xong, nên giọng nói còn có chút nức nở: “Không phải chỉ có một cung nữ hư, còn có một người khác nữa, các nàng còn có thể làm hại Hoàng Hậu mẫu thân đó! Baba nhất định phải làm chủ cho hai mẫu thân còn có Nặc Nặc nữa.”
Cố Dập Hàn nhíu nhíu mày, hắn trầm ngâm một lát.
Giây tiếp theo, hắn liền bế Cố Nặc Nhi lên, lạnh giọng phân phó: “Truyền kiệu, trẫm muốn đi Phượng Nghi Cung.”
Cố Nặc Nhi vươn tay nhỏ, ngoan ngoãn ghé vào trên vai baba mình.
Giờ khắc này, trong Phượng Nghi Cung, Uyển Huyên mang theo hai nhị đẳng cung nữ của Kiều quý phi, gắt gao mà giữ cửa.
Thanh Hoà cùng Thải Loan đang quỳ trên mặt đất.
Gương mặt hai người đều có vết đỏ.
Hiển nhiên vừa mới bị ai đánh qua.
Thanh Hoà không nói lời nào, cúi đầu xuống đất.
Chỉ cái Thải Loan vừa khóc vừa xin tha: “Hoàng Hậu nương nương, Quý phi nương nương, tha cho nô tỳ đi! Nô tỳ không dám nữa!”
Hoàng Hậu dựa vào trên giường, âm thầm rơi lệ.
“Thải Loan, bổn cung đối đãi với ngươi không tệ, ngươi lại làm như thế? Mỗi tháng bổn cung đều cho các ngươi tiền công gấp đôi người khác. Sợ các ngươi e ngại khó chịu ở trước mặt bổn cung, còn không quản chế các ngươi, để tuỳ ý các ngươi đi khắp nơi, các ngươi trả lại bổn cung như vậy sao, vì sao lại nhẫn tâm như thế.”
So với Hoàng Hậu thì Kiều quý phi có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vô tình, nàng chỉ vào chén trà hỏi: “Rốt cuộc các ngươi bỏ gì vào đây?”