Phó Cảnh Hành nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được mà giơ tay xoa xoa đỉnh đầu của cô gái nhỏ, khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều nhiễm ý cười: “Cô gái thật thà rất đáng yêu.”
Phó Cảnh Hành thu tay lại trước khi cô gái nhỏ kịp phản ứng lại, lúc này mới nhìn về phía cô lễ tân đang mang vẻ mặt khó coi kia.
“Thời buổi này” Tầm mắt của anh chậm rãi đảo qua trang sức, đồng hồ trên người đối phương, cùng với túi xách được đặt trên quầy ở phía xa, cười nhẹ: “Làm lễ tân kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”
Sắc mặt lễ tân đột nhiên biến đổi, sắc mặt xanh mét nhưng không thể phản bác được, cuối cùng cắn chặt răng nói: “Tây Sùng Các không phải là nơi mà các người có thể gây chuyện, nếu vẫn không đi tôi sẽ kêu người!”
Nói xong liền đi cầm điện thoại, nhưng cô ta còn chưa kịp bấm số thì điện thoại đã reo lên.
Lễ tân nhìn thấy số điện thoại gọi đến, sắc mặt thay đổi, lập tức đổi thành nụ cười ngọt ngào: “Giám đốc Lâm, sao ngài lại…”
Chỉ mới kịp nói mấy chữ như vậy, ngay sau đó sắc mặt cô ta càng ngày càng khó coi, mãi đến khi đối phương ngắt điện thoại mà cô ta vẫn còn ngơ ngác chưa phục hồi được tinh thần.
“Hiện giờ chúng tôi có thể đi vào chưa?” Tần Sanh vô cảm nói.
Lễ tân hoàn hồn, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Phòng bao thành Thanh Sơn, mời ba vị.”
Tuy nói như vậy, nhưng lại không có ý định tiến lên dẫn đường.
Tần Sanh cũng không thèm để ý, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô ta một cái, gật đầu với hai người Phó Cảnh Hành rồi đi vào bên trong.
Sắc mặt của lễ tân thay đổi một hồi, sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô ta lập tức đưa điện thoại về phía Tần Sanh, nhanh chóng ấn chụp vài cái, rồi lập tức soạn tin nhắn.
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]
[Kiều thiếu, tôi gặp cô con gái nuôi của nhà họ Bùi ở Tây Sùng Các, còn mang theo một người đàn ông, chậc, người đàn ông kia cũng rất đẹp, đứng cùng một chỗ với Tần tiểu thư đúng là một đôi do trời đất tạo nên…]
Tuy rằng xảy ra một chút chuyện không thoải mái, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng dùng cơm của Tần Sanh, cô chọn vài món trên thực đơn rồi đưa đến trước mặt Phó Cảnh Hành.
Phó Cảnh Hành: “Cô chọn là được rồi, tôi đi ra ngoài một chút.”
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Sanh nghĩ ngợi, lại nhìn thực đơn vài lần, sau đó đưa cho người phục vụ: “Lên món đi.”
Tạ Phóng lại lần nữa bị bỏ qua: “…”
Nhưng cũng may là Phó Cảnh Hành đã đi ra ngoài, Tạ Phóng chỉ cảm thấy tảng đá đè ở trên đỉnh đầu cuối cùng cũng biến mất, nét mặt cũng bắt đầu toả sáng lên.
Anh ta xích qua chỗ Tần Sanh, chớp mắt với cô: “Em không tò mò cậu ấy làm gì sao?”
Tần Sanh: “Tôi cũng không phải là mẹ anh ấy, quản nhiều như vậy làm gì?”
Tạ Phóng: … Anh ta có lý do hoài nghi cô đang chiếm hời từ chỗ Phó Cảnh Hành, hơn nữa còn có chứng cứ.
Tuy đối phương không phối hợp, nhưng Tạ Phóng không nhịn được mà tiếp tục hóng hớt: “Em đừng để vẻ mặt trời quang trăng sáng của tên kia lừa, trên thực tế cậu ấy là người có thù tất báo, em cứ chờ xem, chờ chúng ta ăn xong đi ra ngoài chắc chắn sẽ không thấy được cô lễ tân lúc nãy!”
Tần Sanh cuối cùng cũng nâng mắt: “Vậy cũng khá tốt.”
Cô cũng không muốn nhìn thấy cô ta, như vậy cô cũng đỡ tốn công.
Tạ Phóng: … Không nói nổi nữa!
Nhưng lúc này nhìn gần Tần Sanh, Tạ Phóng cuối cùng cũng cảm thấy dường như có chút không thích hợp.