Chương 6:

Tần Sanh cúi người nhặt hai cục đá, vung tay ném ra ngoài.

Sau đó liền thấy hai người vốn đang hăng hái xông về phía trước đột nhiên cứng lại tại chỗ, ngay sau đó lại ở dưới tác dụng của quán tính hung hăng ngã trên mặt đất.

Ánh mắt Phó Cảnh Hành sâu thẳm, trên mặt đột nhiên nở nụ cười vui vẻ.

40 phút sau.

“Cô cứ như vậy mà mang tôi về nhà sao? Không sợ tôi là người xấu à?” Phó Cảnh Hành nhìn cô gái vừa đến nhà liền ngã xuống sô pha, có chút buồn cười hỏi.

Cả người Tần Sanh đều lười biếng, nghe vậy thì nhấc mí mắt nhìn anh một cái: “Không sợ, anh đánh không lại tôi.”

Phó Cảnh Hành: “…”

Ý thức của Tần Sanh vừa mới thức tỉnh, hơn nữa cả đêm không ngủ, lúc này thật sự rất buồn ngủ.

Nhưng với nguyên tắc khách hàng là thượng đến, cô vẫn cố gắng giữ tỉnh táo để thương lượng với Phó Cảnh Hành: “Chờ tôi tỉnh ngủ rồi trị liệu cho anh được không?”

Phó Cảnh Hành: “Được.”

Nhưng khi tầm mắt đảo qua khuôn mặt của cô gái nhỏ, anh dừng một chút, lại nói: “Đợi một chút rồi ngủ.”

Nói xong liền xoay người đi qua.

Tần Sanh không biết anh muốn làm gì, cũng không rảnh quan tâm, mí mắt cô đã rũ xuống.

Mãi đến lúc thái dương cảm nhận được xúc cảm hơi lạnh.

Tần Sanh mở hai mắt, ngẩng đầu nhìn lại.

“Anh làm gì vậy?”

Giọng nói của cô gái nhỏ hơi khàn, đáy mắt còn chút hơi nước mờ mịt, nhìn vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng thương.

Giống như chú thỏ nhỏ mềm mại ngốc nghếch.

Đầu ngón tay của Phó Cảnh Hành hơi nắm chặt lại.

Sắc mặt anh vẫn không đổi, trả lời: “Bôi thuốc.”

Lúc này Tần Sanh mới nhớ tới miệng vết thương trên trán, mắt hạnh xẹt qua một tia đen tối.

Tần Tuyết Hoa…

Ký ức mấy năm nay vừa mới được tiếp nhận xẹt qua ở trong đầu, nghĩ đến cục diện rối rắm mà mấy năm nay đôi ba mẹ nuôi kia để lại cho mình, Tần Sanh liền cảm thấy miệng vết thương vốn chỉ hơi đau lại càng đau hơn một chút.

“Có thể.” Sau khi phục hồi tinh thần lại, Tần Sanh né ra phía sau, tránh đi ngón tay đang đặt trên trán mình của đối phương.

Phó Cảnh Hành cũng không thèm để ý.

Anh đóng nắp chai thuốc, đặt ở trên bàn trà: “Thời tiết lạnh, miệng vết thương hồi phục chậm, nhớ bôi thuốc đúng giờ.”

Lại quét mắt qua khuôn mặt của Tần Sanh, trong mắt chứa ý cười không rõ ràng: “Khuôn mặt đẹp như vậy, nếu để lại sẹo thì quá đáng tiếc.”

Lời này mang theo một ít trêu ghẹo, nếu là người khác nói ra, tất nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy tùy tiện, nhưng người nói lời này là Phó Cảnh Hành.

Một gương mặt hoàn hảo trời sinh, hoàn toàn thuyết minh như thế nào là “Công tử như ngọc, trên đời vô song”, Tần Sanh thực sự rất khó để liên hệ anh với hai chữ “Tuỳ tiện” với nhau.

Tần Sanh thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Vô cùng ngoan ngoãn.

Ánh mắt Phó Cảnh Hành tối lại, áp xuống xúc động muốn duỗi tay xoa đầu cô gái nhỏ, cuối cùng dặn dò một câu “Trở về phòng ngủ” xong liền trở về phòng tạm mà Tần Sanh chỉ cho anh.

Tần Sanh liếc mắt nhìn thuốc mỡ trên bàn trà, chậm rãi đứng dậy, lên lầu, ngủ.

*

Tần Sanh bị một tiếng đập cửa đánh thức.

Cô lấy điện thoại từ dưới gối đầu ra nhìn, 18:03.

Ngủ một giấc gần mười tiếng.

Cô đè đè cái đầu nặng nề bởi vì ngủ lâu của mình, ngơ ngác khoảng một phút, lúc này mới xốc chăn đứng dậy.

Dưới lầu.

Phó Cảnh Hành ăn mặc như lúc sáng, chỉ là chiếc áo sơ mi vốn dĩ không chút cẩu thả lại có thêm không ít nếp gấp, thoạt nhìn có vẻ hỗn độn, lại làm anh nhìn có vẻ có thêm chút khói lửa nhân gian.