Chương 5

Trước đó cô vẫn luôn sắp xếp lại ký ức trong hai năm qua, không để ý đường, trong lúc vô tình liền đi đến cuối bờ sông.

Lúc này, vị trí của cô là một rừng trúc chưa được khai phá, cách một lớp trúc thưa thớt, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người.

Tần Sanh liếc mắt một cái liền thấy được một đám người mặc áo đen đang vây quanh một người đàn ông.

Người đàn ông anh tuấn dựa nửa người vào một gốc cây trúc, vẻ mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị thương không hề nhẹ.

Nhưng dù vậy thì khi đối mặt với một đám người mặc áo đen không có ý tốt, sắc mặt của anh vẫn lạnh nhạt, mang theo vài phần thờ ơ.

Trái lại thì sáu người đàn ông mặc áo đen kia, đã bày trận địa sẵn sàng nghênh chiến.

Có lẽ là tiếng hét của Chư Tây Nguyên quá cao, người bên kia đã chú ý tới cô, những đôi mắt mang theo sự quan sát rơi vào trên người cô.

Vẻ mặt Tần Sanh khựng lại: "Xin lỗi, đi nhầm đường rồi."

Nói xong xoay người định đi.

Nhưng đối phương lại không có ý buông tha cho cô.

Người áo đen cầm đầu phất phất tay, phân phó: "Xử lý sạch sẽ."

Lập tức có một người đàn ông mặc áo đen tiến lên ngăn cản đường đi của Tần Sanh.

Không cho cô đi, vậy cô liền không đi.

Tiện tay cất điện thoại vào trong túi, tầm mắt Tần Sanh lướt qua một đám người mặc áo đen rồi nhìn về phía người đàn ông bị vây ở giữa, nói: "Cần giúp đỡ không?"

Phó Cảnh Hành hơi cúi đầu thưởng thức một hạt châu màu vàng, nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt lơ đãng lại hơi khựng lại khi đối diện với Tần Sanh.

Anh nhìn Tần Sanh, chừng hai ba giây, đột nhiên cong môi cười: "Muốn."

Tướng mạo của người đàn ông là tướng mạo xuất sắc không thể nghi ngờ, lại không giống với người bình thường, toàn thân tỏa ra một cỗ cổ kính hàm súc, hôm giờ cười một tiếng càng như nước chảy mực nhuộm, thanh tao xuất trần.

Giống như là thần linh từ trong bức tranh cổ bước ra.

Tần Sanh nhìn thoáng qua.

Ánh mắt Phó Cảnh Hành khẽ nhúc nhích, hỏi cô: "Một mình có thể làm được không?"

Tần Sanh: "Có tiền là có thể."

Phó Cảnh Hành hiếm khi sửng sốt một chút, ngay sau đó nhịn không được bật cười: "Một trăm triệu?"

Tần Sanh quét mắt nhìn mấy người áo đen trong sân, lông mày cau lại.

Hai năm qua giá cả ở Hoa Quốc tăng nhanh như vậy sao, mấy tên sát thủ hạng ba đều có thể đáng giá một trăm triệu?

"Mười triệu đi, còn lại làm phí chữa bệnh cho anh." Tần Sanh nghĩ một lúc rồi nói.

Phó Cảnh Hành không có ý kiến: "Được."

Cuộc đối thoại của hai người thật sự quá đáng đến mức không coi ai ra gì, đám người áo đen đều sửng sốt cho tới lúc nghe được mười triệu này, đám sát thủ mới đột nhiên hoàn hồn.

Lại càng tức giận.

Sáu người bọn họ đều là những sát thủ đứng trong tốp một trăm của Hoa Quốc mà chỉ đáng giá mười triệu thôi sao?

Trung bình một người còn chưa tới hai triệu!

Đám sát thủ thẹn quá hóa giận không cho hai người cơ hội nói chuyện nữa, một người xông về phía Tần Sanh, năm người khác xông về phía Phó Cảnh Hành.

Tần Sanh lại nhanh hơn bọn họ một bước.

Chỉ thấy cô gái nắm lấy cánh tay của người mặc áo đen trước mặt, đầu gối nâng lên, sau đó dùng sức đạp một cái, người mặc áo đen lập tức giống như một quả đạn pháo bay ra ngoài.

Rầm rầm rầm!

Trực tiếp đè ngã ba người gần nhất.

Còn có hai người nữa lao lên nhưng cách có chút xa.

Phó Cảnh Hành hứng thú nhìn cô gái nhỏ, tò mò không biết cô sẽ xử lý hai người còn lại như thế nào.