Bùi Vĩnh Thọ liền cười khẽ một tiếng: "Nó mới mười bảy, trẻ vị thành niên ký vào có thể có hiệu lực về mặt pháp luật sao?"
Tần Tuyết Hoa cuối cùng yên tâm: "Ông có tính toán là tốt rồi, nha đầu này quả thật không nghe lời, nên để nó chịu chút giáo huấn."
*
Tuy chỉ mới cuối tháng mười, nhưng gió mùa thu ở An Thành đến sớm mang theo vài phần lạnh lẽo đến thấu xương.
Nhất là đêm hôm qua trời còn vừa mưa xong, mặt đất còn ướt sũng, ngoại trừ các cụ già ngày ngày giẫm lên ánh nắng ban mai tập Thái Cực Quyền, khu Xuân Hòa ven sông xưa nay náo nhiệt lại không nhìn thấy mấy bóng người.
Tần Sanh đi dọc theo bờ sông một mình.
Cô chỉ mặc một chiếc áo hoodie rộng màu đen, chiếc quần bò bó sát người làm tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp.
Nhưng mà xuất sắc nhất còn phải kể đến khuôn mặt của cô.
Làn da nhẵn nhụi trắng nõn, mặc dù nhìn gần nhưng cũng không tìm được một chút tỳ vết, ngũ quan tinh xảo tuyệt lệ, nhất là cặp mắt hạnh kia, đen trắng rõ ràng, đồng tử đen nhánh giống như viên đá quý tốt nhất, sáng bóng rực rỡ.
Điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là vết thương đã đóng vảy trên trán cô.
Có lẽ là do cô gái nhỏ quá đẹp, vết thương như vậy xuất hiện trên người cô, chỉ khiến người ta cảm thấy chói mắt, đau lòng, ngay cả mấy ông bà cụ chuyên tâm tập Thái Cực Quyền cũng không nhịn được hỏi han hai ba câu.
Tần Sanh cười với mấy ông bà cụ, lướt qua bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.
Tần Sanh nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, rốt cuộc cũng ấn nút nghe, tiếng gào đầy thống khổ của người đàn ông vừa khóc lóc vừa kể lể lập tức truyền vào trong tai.
"Tổ tông! Tôi gọi cô là tổ tông được không? Đã hai năm rồi, tốt xấu gì cô cũng nói một câu đi, nếu như bị bắt cóc thì cô nói một tiếng, tôi lập tức mang theo mười vạn hỏa tiễn tới cứu cô!"
"Lão đại, tôi cầu xin cô, cô thương xót tôi thì nói một câu đi, không có cô tôi thật sự sắp không sống nổi nữa!"
"..."
Tần Sanh ấn huyệt thái dương đang giật giật, ngắt lời: "Ba việc."
Âm thanh bên kia đột nhiên im bặt.
Tần Sanh không quan tâm tới hai năm qua thế nào, tự mình nói tiếp.
"Một, cho người đưa chìa khóa phòng của Cẩm Tú Lan Đình bên An Thành đến chỗ bảo vệ."
"Hai, lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu một vị trí, cậu xâm nhập hệ thống giám sát ở đó, bảo quản camera giám sát từ 6 giờ sáng nay đến bây giờ."
"Ba, trước kia bảo cậu tìm Huyền Sâm, giờ đã có tung tích chưa?"
"Có, ở Thiên Ôn Gia, tôi đã phái người tới thương lượng rồi..." Chư Tây Nguyên theo bản năng trả lời, nói được một nửa rốt cuộc phục hồi tinh thần lại.
"Lão đại!!!" Một tiếng thét chói tai cắt ngang bầu trời thoát ra khỏi điện thoại, Tần Sanh kịp thời bấm tắt điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, Chư Tây Nguyên: "..."
Mặc dù rất muốn tiến hành giao lưu sâu hơn với lão đại nhà mình, nhưng Chư Tây Nguyên cũng biết tính tình của cô, vì vậy anh ta chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ dùng điện thoại oanh tạc đối phương, than thở mở ra giao diện WeChat.
Trong khung chat đã lâu không có động tĩnh có thêm hai tin nhắn mới.
[Vị trí]
[Mau chóng lấy được Huyền Sâm.]
Chư Tây Nguyên nhìn vị trí trong khung chat, ánh mắt lóe lên: "An Thành Hoa Quốc sao..."
Tần Sanh không biết thuộc hạ của mình đang có ý đồ tìm cô ở An Thành, cô cảm thấy có thể cô đã gặp chút phiền phức.