"Cô ấy không cần nghĩ." Một giọng nói vang lên từ sau lưng Tần Sanh, Phó Cảnh Hành đứng dậy, thân hình cao lớn bao phủ toàn bộ Tần Sanh vào trong bóng tối của anh.
Anh giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, cong môi cười: "Cô gái nhỏ nhà tôi, muốn thế nào thì thế ấy, không cần suy nghĩ bất cứ thứ gì."
Tần Sanh theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Trên khuôn mặt người đàn ông hiện lên ý cười, nhu hòa điềm đạm, anh cũng đang nhìn cô, mang theo vài phần ấm áp, vài phần mềm mại, cùng với vài phần ngay cả chính anh cũng chưa từng phát hiện.
Đầu ngón tay Tần Sanh giật giật, thu hồi tầm mắt.
Mặt mày Phó Cảnh Hành càng vui vẻ, nhưng trong nháy mắt khi nhìn về phía Bùi Vĩnh Thọ, lại tan rã không còn.
"Ngược lại là ông Bùi." Phó Cảnh Hành từ trên cao nhìn xuống Bùi Vĩnh Thọ, cười nhạt: "Tôi nhớ không lầm là ông và phu nhân đích thân đuổi Sanh Sanh ra khỏi nhà họ Bùi, lúc này lại mở miệng xưng ba mẹ, có ý gì?"
"Hối hận?" Mặt mày anh càng lạnh: "Muộn rồi."
Người đàn ông có khí thế quá mạnh mẽ, chỉ đứng ở trước mặt anh, Bùi Vĩnh Thọ đã cảm thấy tay chân lạnh như băng.
Nhưng trước mặt nhiều người quyền quý của An Thành, ông ta không muốn mất mặt, chỉ có thể cố gắng chống đỡ: "Muộn hay không không phải do anh định đoạt, mặc kệ anh là ai, đây đều là chuyện nhà của nhà họ Bùi tôi, còn chưa tới phiên một người ngoài như anh nhúng tay."
Phó Cảnh Hành cười nhẹ một tiếng, nhìn về phía Tần Sanh: "Tôi là người ngoài sao?"
Tần Sanh liếc anh một cái, mím môi: "Người nhà."
Trong cổ họng Phó Cảnh Hành phát ra một chuỗi tiếng cười trầm thấp, liếc mắt nhìn về phía Bùi Vĩnh Thọ: "Nghe thấy chưa?"
Bùi Vĩnh Thọ đương nhiên nghe được, sắc mặt ông ta khó coi không tưởng tượng nổi.
Mắt thấy người chung quanh càng ngày càng nhiều, đều đang dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn mình, Bùi Vĩnh Thọ rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa.
Ông ta đột nhiên vung tay lên: "Tần Sanh, con tự giải quyết cho tốt!"
Dứt lời kéo Tần Tuyết Hoa rời đi.
Đám người dần dần giải tán.
Phó Cảnh Hành một tay nhận lấy Bồi Nguyên Thảo trong tay Tần Sanh, một tay vỗ vỗ vai cô: "Đi, tôi mời em ăn cơm."
Đi chưa được mấy bước, giọng nói trong trẻo lạnh lùng chỉ thuộc về cô gái nhỏ vang lên, có chút trầm ấm, nhưng rất rõ ràng: "Cảm ơn."
Tần Sanh nói.
Phó Cảnh Hành dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn cô.
Đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Không cần."
Là thật sự không cần.
Dù sao anh nợ cô, là một mạng.
Những thứ này, có là gì.
*
Nói ăn cơm nhưng không thể ăn cơm lúc này vì mới hơn hai giờ, ăn điểm tâm còn tạm được.
Tần Sanh đã ăn không ít, lại uống một ly trà sữa, bởi vậy không còn nhiều khẩu vị, chỉ lấy hai miếng bánh kem nhung đỏ là xong.
Bồi Nguyên thảo đã tới tay, lúc này quan trọng nhất là chữa thương, bởi vậy Tần Sanh vừa về đến nhà liền cắm đầu vào phòng thuốc.
"Này, lúc nãy tôi không có ở đây, hai người đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi cảm thấy thái độ của em gái Sanh Sanh đối với cậu không giống nhau?" Tạ Phóng chọc chọc Phó Cảnh Hành đang cầm thìa múc bánh ngọt ăn, vẻ mặt nghi hoặc.
Phó Cảnh Hành "Ồ" một tiếng, nói: "Cũng không có gì, chỉ là cuối cùng cô ấy cũng nhận ra tôi."
Tạ Phóng sợ hãi cả kinh: "Cái gì?! Hai người trước kia đã quen biết?!"
Phó Cảnh Hành: "Đúng vậy, ba trăm năm trước tôi mới tới Trái Đất, cửu tử nhất sinh, vì được cô ấy cứu nên tôi lấy bảo vật gia truyền làm chứng, hứa hẹn bảo vệ cô ấy cả đời, ai ngờ thiên ý trêu người, nửa đường thất lạc."