"Tham gia buổi đấu giá." Phó Cảnh Hành nói tiếp.
Tần Sanh: ... Quả nhiên.
Cô ấn huyệt thái dương, thầm nghĩ lần này sau khi tỉnh dậy thân thể cô không chỉ yếu đi, ngay cả phản ứng cũng chậm đi rất nhiều.
Phó Cảnh Hành bị vẻ mặt buồn bực của cô chọc cho bật cười, không nhịn được xoa xoa mái tóc của cô: "Đáng yêu."
Tần Sanh: "..."
Lần thứ ba, Tần Sanh thực sự không nhịn được: "Đừng xoa đầu tôi, sẽ hói."
Phó Cảnh Hành nhìn cô hai ba giây, bỗng nhiên cong môi cười: "Không sao hết, anh trai không chê."
Nói xong lại giơ tay xoa xoa đỉnh đầu của cô.
Tần Sanh: "!"
Lần này quy mô của buổi đấu giá tổ chức ở khách sạn Tinh Lan không nhỏ, cần thư mời điện tử mới có thể vào.
Tần Sanh có nhận được thư mời, nhưng lại không phải thân phận "Tần Sanh".
Cô nhìn vào email "Trân trọng kính mời quý khách đến khách sạn Tinh Lan", chần chờ một chút, nhìn Phó Cảnh Hành: "Thư mời của anh có thể dẫn người đi cùng không?"
Phó Cảnh Hành nhướng mày: "Muốn anh trai dẫn cô vào?"
Tần Sanh gật đầu.
Phó Cảnh Hành: "Có lợi gì không?"
Tần Sanh nghĩ nghĩ: "Phí chữa bệnh tiếp theo giảm cho anh 10%"
Phó Cảnh Hành: "...Vậy cảm ơn."
Tần Sanh: "Không cần khách sáo."
Thật ra Tần Sanh có chút đau lòng, nhưng Phó Cảnh Hành đối xử với cô không tệ, rất quan tâm cô.
Coi như là chăm sóc khách hàng cũ.
Trong lúc nói chuyện Phó Cảnh Hành đã qua kiểm tra, anh dẫn Tần Sanh vào hội trường của khách sạn, hai người tìm một chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống.
Buổi đấu giá không bao lâu đã bắt đầu.
Phần lớn là đồ cổ ngọc khí, Tần Sanh không có hứng thú, vừa chơi điện thoại vừa chờ thứ mình cần.
"Vật tiếp theo muốn bán đấu giá là một viên ngọc trai."
"Viên ngọc trai này rất đặc biệt, bởi vì tất cả các chuyên gia thẩm định của hội đấu giá chúng tôi đều không thẩm định ra chất liệu, lai lịch, công dụng cùng với giá trị của nó, cho nên lần đấu giá này không đặt giá, các vị khách cảm thấy hứng thú có thể về nghiên cứu thêm."
Động tác trên tay Tần Sanh dừng lại, như có cảm giác ngẩng đầu nhìn lại, khi thấy rõ đồ vật phía trên, ánh mắt của cô không kìm được khẽ run lên.
Đó là...
"Một ngàn vạn."
Một giọng nói vang lên bên cạnh, Tần Sanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phó Cảnh Hành.
Phó Cảnh Hành cũng đang nhìn cô, thấy cô nhìn qua, anh nhoẻn miệng cười với cô.
Anh nói: "Sanh Sanh, đây là chuỗi hạt, có tác dụng trừ tà hộ thân."
...
"Tiểu gia hỏa, đây là chuỗi hạt, có tác dụng trừ tà hộ thân."
"Tặng cho con, đừng làm mất."
...
Ký ức hỗn loạn xẹt qua trong đầu, Tần Sanh nhìn dung nhan như tiên như thần trước mắt, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
"Là anh..."
Phó Cảnh Hành cười cười, xoa xoa đỉnh đầu cô: "Rốt cuộc cũng nhớ ra rồi?"
"Trí nhớ thật kém."
Trong cổ họng Tần Sanh có chút căng thẳng, muốn nói không phải, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: "Ừm, rất kém."
Có lẽ là Phó Cảnh Hành vừa ra tay đã kêu giá một ngàn vạn dọa sợ những người khác, sau đó không còn ai theo giá nữa, rất nhanh đã có nhân viên đưa chuỗi hạt đến trước mặt Phó Cảnh Hành.
Phó Cảnh Hành nhận lấy chuỗi hạt, nhét nó vào trong tay Tần Sanh, cười: "Lần này đừng làm mất nữa."
Tần Sanh nhìn chằm chằm hạt châu màu vàng trong tay hồi lâu, đáp ứng: "Được."
Đây là vận khí và cơ duyên mà cô đã đánh mất hai năm, cô tất nhiên sẽ không đánh mất nữa.
Buổi đấu giá vẫn còn tiếp tục.
Sau mấy bức tranh chữ, cuối cùng Tần Sanh cũng đợi được thứ cô muốn - Bồi Nguyên Thảo.