Trước kia là Tần Sanh còn nhỏ, hơn nữa Tần Tuyết Hoa muốn treo giá, nên vẫn luôn không thật sự bán cô dii, nhưng hôm nay mất đi sự che chở của nàh họ Bùi…
Tống Ngôn Chi nhíu nhíu mày, nhắc nhở nói: “Dù sao cậu cũng cẩn thận một chút.”
Sự lạnh lẽo trong mắt Tần Sanh hơi giảm bớt, “Ừm” một tiếng.
Cuối cùng Tống Ngôn Chi vẫn không đi theo Tần Sanh ra ngoài.
Cũng không phải là cậu ta không muốn, mà là, cậu ta không vượt qua được bức tường cao hơn hai mét kia của trường học!
Trơ mắt nhìn Tần Sanh mượn lực nhảy lêи đỉиɦ tường, hai tay khẽ chống liền dễ dàng nhảy qua, Tống Ngôn Chi: "..."
Thật sự, là cậu ta không xứng.
Tần Sanh không để ý tới nỗi bi thương nhỏ nhoi của Tống Ngôn Chi, giờ phút này cô có chút buồn phiền.
Cô mở điện thoại ra nhìn số dư thẻ ngân hàng.
A, 27 tệ 6 xu.
Phó Cảnh Hành đã đưa cho cô một trăm triệu, nhưng hai năm nay cô đều không chuyển tiền đến căn cứ nghiên cứu, trong WeChat toàn là tin nhắn nhân viên nghiên cứu than thở, cô trực tiếp chuyển một trăm triệu qua.
Tần Sanh lại nhìn số dư, xoay người, đi vào tiệm trà sữa bên cạnh trường học.
Mười phút sau.
"Lão đại! Không xong rồi! Có người tấn công vào hệ thống tài vụ của Vạn Minh, từ bên trong chuyển đi một trăm triệu!"
Tiếng hét hoảng sợ của Chư Tây Nguyên từ trong điện thoại truyền ra, Tần Sanh để điện thoại cách xa một chút, chờ âm thanh nhỏ lại mới đưa về.
Cô nhấp một ngụm trà sữa, giọng nói rất lạnh nhạt: "Là tôi."
Chư Tây Nguyên: "..."
"Mượn dùng một chút, qua mấy ngày nữa sẽ trả lại." Tần Sanh lại nói.
Chư Tây Nguyên: "..."
Chư Tây Nguyên nhịn một chút, không nhịn được: "Tôi nói này lão đại, hai năm qua rốt cuộc cô đi làm gì thế, tới nỗi phải lấy một trăm triệu từ hệ thống tài vụ Vạn Minh."
Tần Sanh nuốt xuống một viên khoai sọ, nói: "Trải nghiệm cuộc sống."
Chư Tây Nguyên: "..."
Khách sạn Tinh Lan là chuỗi khách sạn dưới danh nghĩa của quốc tế Mặc thị, cách trường trung học số một mười phút đi xe, lúc này thời gian còn sớm, Tần Sanh thong thả đi qua.
Một chiếc xe con màu đen dừng lại bên cạnh cô.
"Bạn nhỏ, đã nói là đi học rồi mà?" Cửa sổ xe hạ xuống, giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông truyền vào trong tai, bước chân Tần Sanh dừng lại.
Cô nghiêng đầu nhìn, liếc mắt một cái liền chạm vào trong đôi mắt đang mỉm cười của người đàn ông.
Đôi mắt Phó Cảnh Hành rất đặc biệt.
Thoạt nhìn, là loại đen kịt thâm trầm đến mức không thấy đáy, nhưng có đôi khi, cũng giống như hiện tại, đón ánh mặt trời, đồng tử giống như được nhiễm một tầng ánh sáng.
Thần bí, thánh khiết.
Tần Sanh hơi hoảng hốt.
Mặt Phó Cảnh Hành khẽ nhúc nhích, cười: "Anh trai đẹp không?"
Nói thật, đẹp.
Trước khi trở thành "Tần Sanh", Tần Sanh là một linh thể có ý thức, từng đi qua vô số thế giới, nhưng dù vậy, trong rất nhiều ký ức của cô cũng không tìm ra một người đàn ông nào đẹp hơn anh.
Nhưng mà...
Tần Sanh liếc mắt đánh giá người đàn ông, nói: "Không đẹp bằng tôi."
Phó Cảnh Hành nhịn không được bật cười: "Đúng, cô gái nhỏ nhà chúng ta đẹp nhất thế giới."
Ngay sau đó thò người ra mở cửa xe, nói: "Đi đâu, tôi đưa cô đi."
"Quốc tế Mặc thị." Tần Sanh lên xe, đóng cửa: "Đi thôi."
Cũng không hề khách sáo.
Phó Cảnh Hành nhìn cô qua gương chiếu hậu, đôi mắt đen hiện ra ý cười.
Tần Sanh nhìn người đàn ông vẫn luôn đi theo bên cạnh mình, sau đó lại quay sang hỏi: "Đi khách sạn Tinh Lan?"