Bà ta theo bản năng lùi ra phía sau vài bước: “Em… Em đừng tới đây!”
Tần Sanh cũng không đi qua, cô chỉ tùy tay nhặt một đoạn thước dạy học mà ngắm nghía, giọng nói thanh lãnh: “Lúc nãy, cô nói người nào đó là ai vậy?”
Lương Thục Trân sửng sốt vài giây, lúc này mới ý thức được cô lại đang trút giận thay Ôn Mộ Vân, sắc mặt tức khắc càng khó nhìn.
Bà ta rất muốn phản bác một câu “Tôi nói Ôn Mộ Vân đó, làm sao vậy?” Nhưng khi tầm mắt đảo qua một mảnh thước dạy học đang rơi rụng trên bục giảng, chân mày bà ta hơi giật, lời đến miệng lại nói thành: “Tôi! Tôi đang nói về chính mình!”
Bà ta vừa nói ra, những người khác thiếu chút nữa đã nhịn không được mà cười ra tiếng, nhưng sắc mặt của Tần Nghiên Xu đang ngồi ở bàn đầu tiện lại lập tức trầm xuống.
Cô ta là lớp trưởng môn tiếng Anh của lớp 1, đồng thời cũng được công nhận là “Học trò cưng của Lương Thục Trân” lúc này Lương Thục Trân lại thừa nhận “Người nào đó” là chính mình, như vậy chẳng phải cô ta sẽ biến thành gậy thọc cứt và rác rưởi mà lúc nãy bà ta mắng hay sao?!
Tần Nghiên Xu đi đến nơi nào cũng đều được người khác tâng bốc, đâu chịu nổi uất ức như vậy cô ta lập tức nhịn không được.
Cô ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, biểu tình rất lạnh lùng: “Tần Sanh, cậu đừng quá quá đáng!”
Đừng nói là Tần Sanh, ngay cả Lương Thục Trân cũng không hiểu được sự tức giận của Tần Nghiên Xu đến từ đâu, bà ta chỉ cho rằng học trò cưng của chính mình đang bất bình thay mình.
Bà ta cảm động đến mức muốn rớt nước mắt: “Nghiên Xu, không uổng công cô thương em, em mau cứu cô với, Tần Sanh chính là người điên!”
Tần Nghiên Xu: “…”
Lúc nhìn thấy Tần Nghiên Xu, tâm trạng vốn không tốt của Tần Sanh lại càng tệ hơn.
Cô nhìn chằm chằm Tần Nghiên Xu nhìn vài giây, sau đó lại cong môi cười: “Tôi nói này, cậu thích tự thêm đất diễn cho mình lắm à, sao ở chỗ nào cũng có mặt cậu hết vậy?”
“Hay là” Cô cười, vừa lạnh lùng vừa đen tối: “Cậu thích tôi?”
Tần Nghiên Xu: “?!”
Cô liếc mắt đánh giá Tần Nghiên Xu một cái, mang theo bắt bẻ: “Cậu không được.”
Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt đẹp trai trời sinh của người đàn ông, dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Quá xấu.”
Tần Nghiên Xu: “!!!”
Tần Nghiên Xu tức giận đến mức đỏ mắt, đang muốn nói chuyện, nữ sinh đang đứng cách đó không xa đột nhiên cúi người nhích lại gần.
Một đôi mắt hạnh cực kỳ giống với Cố Nguyệt Minh.
Chỉ là, đôi mắt của Cố Nguyệt Minh trước nay đều là sự hoà nhã, nhưng đôi mắt của người trước mặt này… Tần Nghiên Xu chỉ thấy được sự lạnh lùng đến tận xương tuỷ, cùng với, nhàn nhạt hài hước.
“Cậu nói xem, nếu bây giờ tôi đánh cậu, nếu lát nữa kêu phụ huynh mà người đến là thím hai của cậu, thì bà ấy sẽ giúp tôi hay là giúp cậu?”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nữ sinh truyền vào trong tai, tròng mắt của Tần Nghiên Xu hơi co lại.
Tần Sanh cười: “Tôi còn khá tò mò đấy.”
Ánh mắt Tần Nghiên Xu biến đổi, cuối cùng trở lại bình thường.
Cô ta cắn răng: “Tần Sanh, chúng ta chờ xem.”
Tần Sanh cười khẽ một tiếng.
Lương Thục Trân thấy ánh mắt của Tần Sanh lại quay về chính mình, lập tức nóng nảy: “Nghiên Xu, em…”
Nói một nửa lại đột nhiên dừng lại.
Tần Sanh thu hồi ngón tay mới vừa điểm huyệt vị của Lương Thục Trân xong, mang theo vài phần tuỳ ý: “Nếu không quản được miệng, vậy để em giúp cô một chút.”