Chương 21:

Tần Sanh nhìn bà ấy.

Trong mắt người phụ nữ chứa đầy sự dịu dàng và bướng bỉnh, trước sau đều mang theo sự bao dung và đau lòng.

Trong lòng Tần Sanh rung động, một chữ “được” được thốt ra.

Ôn Mộ Vân như vậy, cô không có cách nào từ chối.

Không chỉ là bởi vì bà ấy nói những lời này, càng là bởi vì, người này là một trong hai người bày tỏ ý tốt trong hai năm ý thức của cô ngủ say.

Trên mặt Ôn Mộ Vân lập tức tràn ra nụ cười sung sướиɠ.

Bà ấy lại vỗ vai Tần Sanh: “Được rồi, không có việc gì thì trở về đi học đi, muốn xin nghỉ thì lúc nào cũng có thể tới tìm cô.”

*

Lớp 1 khối 12.

“Im lặng im lặng! Làm gì đó, không muốn tự học thì cút đi ra ngoài cho tôi!”

Một tiếng gầm lên cùng với tiếng thước dạy học vang lên trên bục giảng, phòng học ầm ĩ lập tức im lặng, nhưng chỉ vài giây sau, tiếng nói chuyện khe khẽ lại lần nữa vang lên.

“Đúng là Tần Sanh, cậu ta vậy mà đã trở lại, tôi còn tưởng rằng cậu ta sẽ không về trường học nữa.”

“Sao lại không trở về chứ, cậu ấy cũng không làm gì sai, người thật sự không nên tới phải là Bùi Vũ Vọng mới đúng.”

“Hắc hắc, hoá ra cậu cũng không tin trên diễn đàn nói sao, tôi còn tưởng rằng mọi người đều say chỉ mình tôi tỉnh đó.”

Đáp lại cậu ta chính là một mảnh cười nhạt.

Một nam sinh nói: “Đầu óc của chúng ta bị lừa đá mới có thể bị loại bài đăng tào lao này lừa gạt!”

“Đó là ai, đó là · Đoá hoa lạnh lùng · Tần Tiểu Sanh hàng thật của ban chúng ta, nếu cậu ấy có thể nhìn trúng loại mặt hàng như Bùi Vũ Vọng này, thì lúc trước ông đây cũng sẽ không bị đánh đến mức mười ngày không dám ra cửa gặp người khác!”

Mọi người tràn đầy đồng cảm gật đầu.

Người bên ngoài không biết, nhưng đám nam sinh đại ca từng có ý đồ theo đuổi Tần Sanh, cuối cùng lại bị đánh đến kêu cha gọi mẹ lại khá rõ ràng, vị này thật sự không phải phải là khó chơi thông thường.

Đừng nói để cô chủ động quyến rũ ai, nếu mà có người có thể khiến cô nhìn nhiều hơn một cái, như vậy bọn họ cũng sẽ kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.

Đang nói chuyện rất hăng hái, một tiếng “Phanh” thật lớn vang lên, khiến đám học sinh đột nhiên giật mình.

Mọi người theo bản năng nhìn qua nơi phát ra âm thanh.

Lương Thục Trân thiếu chút nữa đã đập gãy thước dạy học dày bằng hai ngón tay ở trong tay mới có thể khiến cho học sinh chú ý, tức giận đến mức thở hổn hển.

“Lớp 1, mấy người như các cô cậu mà cũng xứng là học sinh lớp 1 sao?!”

“Không có chí cầu tiến, không có chí tiến thủ, tôi dạy lớp mũi nhọn nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại học sinh như các cô cậu!”

“Khó trách vĩnh viễn cũng không vượt qua được lớp 2, cũng khó trách đều bị lớp 3 lớp 4 đuổi kịp, chính là bởi vì có những khối u ác tính như các cô cậu đó!”

Tầm mắt của Lương Thục Trân xẹt qua ba hàng nam sinh, cuối cùng dừng ở trên người nữ sinh ngồi ở bàn thứ ba từ dưới đếm lên bên cạnh cửa sổ, vẻ châm chọc trong mắt càng sâu.

“Có chút nữ sinh, ỷ vào chính mình có vài phần tư sắc liền thật sự xem chính mình là nữ thần, còn tưởng rằng chính mình vẫn là Trạng Nguyên kỳ thi tuyển sinh nổi bật vô song của lúc trước, toàn bộ cũng chỉ một cây gậy thọc cứt!”

“Lớp 1 chính là bị loại rác rưởi như em làm thành bộ dạng không ra gì!”

“Khó trách có thể được làm học trò cưng của người nào đó, đúng là có có loại giáo viên như nào thì cũng sẽ có loại học sinh như thế!”