Chương 19:

Cô ta không tự chủ được mà nhìn sang Tần Sanh, hy vọng cô có thể chủ động mở miệng bỏ qua chuyện này, nhưng ánh mắt đối phương vẫn lạnh lùng, thờ ơ.

Trong lòng Ninh Vũ Đồng thầm mắng Tần Sanh không biết điều, nhưng thân mình lại hơi hơi cong xuống, giọng điệu nhục nhã nói: “Rất xin lỗi.”

Tần Sanh “Ồ” một tiếng, cười: “Không nghe thấy.”

Ninh Vũ Đồng: “…”

“Rất xin lỗi!” Cô ta nói to, gân xanh trên mặt cũng nổi lên.

*

Chủ nhiệm giáo dục của trường Trung học số 1 nghe được tin tức chạy tới đây, cuối cùng cũng đuổi được đám học sinh đang hóng hớt, lúc này mới xoa cái trán đầy mồ hôi đi tới trước mặt Cố Nguyệt Minh.

“Tần phu nhân, thật ngại quá, để ngài chê cười rồi.”

Tâm trạng của Cố Nguyệt Minh không tốt lắm, nhưng Tần Sanh còn ở bên cạnh, bà ấy không muốn dọa đến cô, bởi vậy áp xuống tính tình nói: “Chủ nhiệm Vương nói quá lời rồi.”

Bà ấy tạm dừng một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhiều lời một câu: “Nhưng phẩm tính của học sinh nào đó của nhà trường ít nhiều gì cũng có chút vấn đề, tôi cảm thấy nhà trường có trách nhiệm dạy dỗ học sinh học tập nhưng đồng thời, cũng không thể xem nhẹ việc giáo dục đạo đức.”

Chủ nhiệm Vương còn có thể nói cái gì nữa, ông ta chỉ có thể liên tục gật đầu tán đồng.

Không còn cách nào, ai bảo nhà họ Tần bọn họ xây mấy tòa nhà cho trường bọn họ chứ, ngay cả thư viện trường học đang xây kia cũng là do Tần nhị gia bỏ vốn tài trợ.

Có tiền chính là đại gia, ông ta phải cung phụng một chút.

Cố Nguyệt Minh lại nhìn về phía Tần Sanh, ánh mắt dịu dàng hơn không ít: “Còn có bạn học Tần Sanh, con bé là đứa nhỏ tốt…”

Lời nói mới vừa mở đầu, liền bị ngắt ngang.

Tần Sanh nâng mặt lên nhìn bà ấy, giọng nói lạnh lùng, cô nói: “Tôi không phải.”

Cố Nguyệt Minh ngây ngẩn cả người.

Tần Sanh nghiêm túc lặp lại: “Tôi không phải.”

“Học tập kém, đánh nhau, gây chuyện, tôi nói đều là thật sự.” Tần Sanh nói: “À, tôi còn trốn học, không tôn trọng người lớn, bất kính với thầy cô, sói mắt trắng, không được dạy dỗ.”

Tần Sanh nhớ lại, thuận tiện nói ra mấy lời mà trước kia Tần Tuyết Hoa từng mắng cô.

Cố Nguyệt Minh mím môi thành một đường thẳng tắp, muốn phản bác, nhưng lại đột nhiên phát hiện, bản thân không có tư cách đó.

Tần Sanh cười, không phải nụ cười lạnh lùng như thường lệ, mà lại mang theo vài phần tùy ý: “Cho nên Tần phu nhân, ngài thật không cần lãng phí thời gian ở trên người tôi.”

Đồng tử Cố Nguyệt Minh run rẩy dữ dội, ngay cả thân thể cũng không nhịn được mà run lên.

“Sanh Sanh…”

Cố Nguyệt Minh nhìn bóng dáng tinh tế đang dần dần đi xa, cuối cùng cũng nhịn không được mà gọi ra xưng hô đã quanh quẩn ở trong lòng trăm ngàn lần kia.

Hốc mắt dần dần ửng đỏ.

Cố Nguyệt Minh tuyệt vọng rời đi, thậm chí còn quên chào hỏi với chủ nhiệm Vương.

Chủ nhiệm Vương nhìn theo hướng Tần Sanh rời đi, lại nhìn nhìn Cố Nguyệt Minh, trong mắt xẹt qua vẻ suy tư.

Xem ra, có lẽ bọn họ vẫn luôn nghĩ sai về chuyện nào đó…

Mãi đến khi Cố Nguyệt Minh đi tới cổng trường mới dần dần hoàn hồn, bà ấy nhìn đường phố tấp nập người qua lại, một lúc lâu sau, lấy di động ra.

“A Tranh, em… Nhìn thấy Sanh Sanh.”

“Em thấy có mấy tên côn đồ muốn bắt nạt con bé, liền không nhịn được…”

“Con bé… Con bé…” Giọng của Cố Nguyệt Minh dần dần nghẹn ngào, cuối cùng cũng nhịn không được mà khóc lên: “Con bé nói em đừng lãng phí thời gian ở trên người mình.”