Bà ấy nắm một cái đã bắt được tay Tần Sanh: “Bạn học Tần Sanh đánh nhau rất lợi hại sao, không giấu gì cháu, lúc cô còn trẻ cũng thích nhất là đánh nhau, cháu xem thử có thời gian hay không, chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau một chút!”
Tần Sanh nhìn Cố Nguyệt Minh một cái, mím môi: “Được.”
Mắt Cố Nguyệt Minh càng sáng hơn: “Hôm nay luôn được không, sau khi tan học cô tới đón cháu!”
Tần Sanh: “… Được ạ.”
Nụ cười của Tần Nghiên Xu dần dần tan vỡ: “… Tại sao chuyện lại không phát triển giống như những gì cô ta nghĩ vậy.”
Cô ta hít sâu một hơi, lại lần nữa nở nụ cười: “Thím hai, gần đây bạn học Tần Sanh có lẽ sẽ hơi bận rộn, thím đột ngột mời cậu ta như vậy có khả năng sẽ khiến cậu ta bối rối.”
Trong lòng Cố Nguyệt Minh căng thẳng, lập tức nhìn về phía Tần Sanh: “Là… Là vậy sao?”
Tần Sanh còn chưa kịp nói chuyện, Ninh Vũ Đồng ở bên cạnh đã mơ hồ hiểu rõ ý tứ của Tần Nghiên Xu liền giành trước mở miệng.
“Đương nhiên là như vậy, bạn học Tần vừa mới quyến rũ em trai mình thất bại nên bị đuổi ra khỏi nhà, lúc này sợ là không có nhà để về, nói vậy có nghĩa là đang vội vàng nghĩ cách để bù đắp sai lầm của chính mình!” Ninh Vũ Đồng nói, trong giọng nói không chút nào che giấu sự mỉa mai.
Nói xong lại nhìn về phía Cố Nguyệt Minh, tươi cười lấy lòng: “Bác gái, chắc là ngài không biết, Tần Sanh này không chỉ học tập kém, thích đánh nhau gây chuyện, mà còn ỷ vào chuyện bản thân xinh đẹp để đi khắp nơi tán tỉnh đàn ông, ngài nhưng đừng bị cậu ta… Lừa…”
Giọng của Ninh Vũ Đồng dần dần yếu đi, cô ta nhìn thấy Cố Nguyệt Minh không biết đã sa sầm mặt mày từ khi nào, không tự chủ mà lui ra phía sau một bước.
“Bác… Bác gái, ngài sao vậy?” Ninh Vũ Đồng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hỏi.
Giọng nói của Cố Nguyệt Minh cùng trầm giống như khuôn mặt của mình: “Một cô gái, vừa mở miệng ra là quyến rũ tán tỉnh, nhà cháu dạy cháu như vậy sao?”
Sắc mặt Ninh Vũ Đồng trắng nhợt: “Không phải… Không phải như thế…”
Nhưng cũng nói không “Như thế” là như nào, cô ta chỉ có thể nhìn sang Tần Nghiên Xu xin giúp đỡ.
Trong lòng Tần Nghiên Xu cực kỳ bực bội, nhưng Ninh Vũ Đồng nói như thế nào cũng là người của cô ta, ở trước mặt nhiều người như vậy, cô ta đương nhiên không thể mặc kệ cô ta.
Vì thế cô ta quơ quơ ống tay áo của Cố Nguyệt Minh, nhẹ giọng nói: “Thím hai, Vũ Đồng cậu ấy chỉ là lanh mồm lanh miệng một chút, không có ác ý, hơn nữa cậu ấy cũng là bị người khác lừa gạt.”
Đối mặt Tần Nghiên Xu, sắc mặt Cố Nguyệt Minh mới thoáng chuyển biến tốt đẹp một ít, nhưng cũng không tốt hơn là bao, bà ấy cười lạnh nói: “Lanh mồm lanh miệng không phải là lý do để mở miệng tổn thương người khác, bất kỳ kẻ nào cũng phải chịu trách nhiệm cho lời nói của chính mình.”
“Xin lỗi!” Hai chữ, như chém đinh chặt sắt, không có một chút đường sống.
“Thím hai…”
Tần Nghiên Xu còn muốn cầu tình, nhưng mới vừa mở miệng lại bị ánh mắt không vui của Cố Nguyệt Minh quét lại đây, sắc mặt cô ta chợt biến đổi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Thôi, để Ninh Vũ Đồng nói lời xin lỗi mà thôi, cũng không tính là chuyện lớn, không đáng để cô ta vì thế mà chọc giận Cố Nguyệt Minh.
Cô ta đưa mắt ra hiệu cho Ninh Vũ Đồng, ý bảo cô ta làm theo.
Sắc mặt của Ninh Vũ Đồng lúc trắng lúc xanh, ở trước mặt nhiều học sinh như vậy, cô ta đương nhiên không muốn xin lỗi, nhưng cô ta biết rõ, nhà họ Tần, đặc biệt là chi thứ hai của nhà họ Tần, tuyệt đối không phải là người mà cô ta có thể đắc tội…