Chương 16:

“Các người muốn làm gì?!” Bà ấy trừng mắt nhìn mấy người Trần Khải, trong giọng nói là sự sắc bén mà Tần Nghiên Xu chưa từng nghe qua.

Số lần mà Cố Nguyệt Minh tới trường Trung học số một cũng không tính là ít, hơn nữa bà ấy mang tên tuổi nhị phu nhân của nhà họ Tần, người quen biết bà ấy không ít, Trần Khải đương nhiên cũng nhận ra.

Cậu ta không nghĩ tới nhị phu nhân nhà họ Tần sẽ ra mặt thay Tần Sanh, lập tức ngây ngẩn cả người: “Tần phu nhân…”

Lúc này Cố Nguyệt Minh cũng ý thức được phản ứng của mình quá lớn, bà ấy ho nhẹ một tiếng để áp xuống cảm xúc, giải thích: “Tôi có quen biết với cô gái này, là bạn học cùng lớp với cháu gái tôi, các người muốn bắt nạt con bé chính là động đến nhà họ Tần chúng tôi!”

Trần Khải cùng với đám người đang vây xem: “???”

Đây là cái suy luận kết luận thần tiên gì vậy, sao Tần Sanh lại có liên quan đến nhà họ Tần?!

Cố Nguyệt Minh cũng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, chỉ xoay người nhìn Tần Sanh, mang theo chút cẩn thận: “Bạn… Bạn học, cô là…”

Hai chữ “Mẹ cháu” thiếu chút nữa là buột miệng thốt ra, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của cô gái nhỏ, Cố Nguyệt Minh không thể nói ra được.

Mắt bà ấy đỏ hoe, nặn ra một nụ cười rồi nói: “Cô là thím hai của bạn học Tần Nghiên Xu, cô… Cô đã gặp cháu.”

Tần Sanh “Ừm” một tiếng, nói: “Cảm ơn.”

Sau đó cúi đầu nhìn qua.

Cố Nguyệt Minh theo ánh mắt của cô mà nhìn lại, lúc này mới phát hiện bà ấy vẫn còn đang kéo tay Tần Sanh.

Tay của cô gái nhỏ trắng nõn tinh tế, giống như ngọc Dương Chi thượng hạng, cực kỳ đẹp, chỉ là đầu ngón tay hơi lạnh.

Cố Nguyệt Minh nắm lấy tay cô, có chút không nỡ buông ra, nhưng bà ấy lại sợ làm cô sợ hãi, nên chỉ có thể chậm rãi buông lỏng tay.

Độ ấm trong tay chậm rãi buông ra, Tần Sanh mím môi thành một đường thẳng tắp.

Nếu nói lúc trước cô chắc nắm chắc tám phần đối với suy đoán về thân phận của chính mình, thì lúc này lại có mười phần.

Không chỉ là bởi vì phản ứng không thích hợp của Cố Nguyệt Minh, mà càng là bởi vì dòng máu ẩn sâu trong cơ thể cô lại dường như đang sôi trào ngay khi bị Cố Nguyệt Minh bắt lấy tay.

Mối liên kết huyết thống này, cô muốn xem nhẹ cũng không xem nhẹ được.

Tần Sanh hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt dần tối lại.

Cô lướt qua Cố Nguyệt Minh nhìn về phía Trần Khải, hỏi cậu ta: “Gặp được Bùi Vũ Vọng chưa?”

Trần Khải ngẩn người, theo bản năng trả lời: “Gặp rồi.”

Tần Sanh cong môi, nụ cười không mang theo sự lạnh lùng như bình thường mà lại mang theo vài phần đen tối, cô hỏi: “Vậy cậu ta có nói cho cậu biết tại sao tay cậu ta bị gãy không?”

“Không… Chưa nói…” Trong lòng Trần Khải vô cớ rét run, âm thanh run rẩy.

“Là như vậy này.” Tần Sanh nói, chậm rãi vươn tay.

Động tác của Tần Sanh rất chậm, chậm đến mức bất kỳ người nào ở đây đều có thể thấy rõ được, cũng cảm thấy là bất kỳ ai cũng có thể né tránh.

Nhưng sự thật là, Trần Khải lại giống như bị người ta hạ Định Thân Chú, mặc cho tay Tần Sanh nắm cổ tay của cậu ta.

Mãi đến khi tiếng “Răng rắc” vang lên rõ ràng, cậu ta mới muộn màng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

“Mày… Mày…” Trần Khải đau đến mức nói không nên lời, càng khó có thể tin được.

Tần Sanh liếc nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo: “Đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nữa, hiểu không?”