Chương 15:

Cô gái có một mái tóc dài được cột đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, mặc một bộ đồng phục học sinh, trong tay còn ôm mấy quyển sách, nhìn rất là ngoan ngoãn.

Nghe vậy thì động tác chợt khựng lại, nhìn theo hướng mà cô gái vừa chỉ, ngay sau đó chợt ngừng thở.

Một gương mặt tinh xảo đến mức không thể bắt bẻ như vậy, chỉ sợ là cho dù có ai từng gặp qua cũng rất khó quên, huống chi cô ấy thật sự quá quen thuộc với gương mặt này.

Tay ôm sách của Tần Nghiên Xu không tự chủ mà nắm chặt lại, để lại vài dấu tay nhợt nhạt ở trên bìa sách.

Cô ta thu hồi ánh mắt, tùy ý “Ừm” một tiếng: “Là cậu ấy à.”

Nói như thế nào cũng đều là bạn học cùng một ban, cô gái có chút không đành lòng, nhịn không được nói: “Là đám người Trần Khải, chúng ta có nên qua đó nhìn xem không?”

Trên mặt Tần Nghiên Xu lộ vẻ khó xử: “Nhưng thầy Ôn nói chúng ta phải cố gắng cách xa những người này.”

Cô gái há miệng thở dốc, rất muốn nói đó là người khác, cô ta chính là đại tiểu thư nhà họ Tần, cho dù Trần Khải có gan tày trời cũng không dám ra tay với cô ta!

Nhưng còn chưa mở miệng liền bị một cô gái khác kéo lấy.

Ninh Vũ Đồng đầu tiên là tức giận trừng mắt nhìn cô gái một cái, sau đó lúc quay đầu đối diện với Tần Nghiên Xu liền thay đổi thành nụ cười lấy lòng, cô ta nói: “Nghiên Nghiên cậu đừng nghe Hạ Thiên nói bậy, loại người như Tần Sanh này, ngay cả em trai mình mà cũng quyến rũ được, làm sao đáng để cậu tự hạ giá trị con người ra mặt cho cậu ta.”

“Theo tôi thấy thì mấy bạn nam của trường chúng ta bị mù rồi, vậy mà là tôn sùng người như vậy là nữ thần hoa khôi, còn dám lấy cậu ta ra so với cậu, theo tôi thấy thì cậu ta còn không xứng để xách giày cho cậu!”

Tần Nghiên Xu cười cười, không chút nào để ý: “Cậu ta đẹp là thật.”

Ninh Vũ Đồng bĩu môi: “Cậu ta cũng chỉ đẹp mà thôi, cũng chỉ là một phế vật có dung mạo xinh đẹp mà thôi!”

Hạ Thiên nghe không nổi nữa, nhịn không được mà phản bác: “Cậu ấy còn là Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh Trung học ở An Thành đó!”

Nói đến chuyện này, Ninh Vũ Đồng lại càng khinh thường: “Vậy thì thế nào? Cậu nhìn mấy năm nay xem, có lần nào cậu ta thi mà không nộp giấy trắng chứ, lại còn kéo thấp điểm trung bình của ban chúng ta, cũng chỉ có thầy Ôn là tốt tính, nếu là giáo viên khác thì đã sớm đuổi đi rồi!”

Cái này thì Hạ Thiên không nói nên lời, chỉ hơi phồng mặt lên, thở phì phì.

Nhưng mà hai người lại không thèm quan tâm cô ấy, tầm mắt bọn họ đều dừng trên người phụ nữ cách đó không xa đang chạy chậm lại đây.

“Nghiên Nghiên, kia không phải là thím hai của cậu sao, bà ấy lại mang đồ tới cho cậu kìa, đừng nói nữa, gia đình chú hai của cậu thương cậu thật, hai ba ngày lại vào trường tặng đồ cho cậu.” Ninh Vũ Đồng nhận ra người tới, giọng nói lộ vẻ hâm mộ.

Tần Nghiên Xu gật đầu, mang theo chút rụt rè: “Chú hai và thím hai của tôi thật sự đối xử với tôi rất tốt.”

Nói xong liền đi tới chỗ Cố Nguyệt Minh, nhưng mà ngày sau đó, nụ cười trên mặt cô ta liền cứng lại.

Chỉ thấy người phụ nữ chạy ngang qua người cô ta, cũng không dừng lại, tiếp tục cắm đầu chạy tới phía trước, từ đầu tới cuối thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái.

Tần Nghiên Xu có chút ngơ ngác mà quay đầu, sau đó liền nhìn thấy Cố Nguyệt Minh nhanh chóng vọt tới trước mặt Tần Sanh, kéo cô gái ra phía sau.