Chương 14:

Tần Sanh nhìn dòng chữ “Năm 1996 được Tần Tranh mang về, không rõ lai lịch” trong mắt xẹt qua vẻ suy tư.

Nhưng điều này không có liên quan đến tin tức mà Tần Sanh muốn tìm, cô chỉ nhìn liếc mắt nhiều hơn một chút đã thu hồi tầm mắt.

Tần Sanh lại nhìn thêm hai lần, xác định không có tin tức gì hữu dụng, liền chuẩn bị rời khỏi giao diện, đột nhiên, ánh mắt cô chợt khựng lại.

Dưới góc nhỏ của màn hình có một dấu ấn rất mờ nhạt, một ngôi sao sáu cánh cực nhỏ.

Thật trùng hợp, Tần Sanh biết ký hiệu này.

Cô nhìn chằm chằm hình mờ sao sáu cánh thật lâu, sau đó không nhanh không chậm rời khỏi giao diện.

Hôm sau.

Phó Cảnh Hành mới vừa vận động xong trở về, vừa vào cửa liền thấy được Tần Sanh đang cõng túi trên hai vai chuẩn bị ra cửa.

Anh nhìn đồng hồ, 6 giờ rưỡi.

Phó Cảnh Hành nhướng mày: “Sớm như vậy đã ra cửa sao?”

Động tác mang giày của Tần Sanh chợt khựng lại, trả lời anh: “Đi học.”

Lúc này Phó Cảnh Hành mới nhớ tới, 17 tuổi, đúng là lúc đang học cấp ba.

Anh xoa xoa trán, cười: “Tôi đưa cô đi.”

Tần Sanh không từ chối.

Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, Phó Cảnh Hành liền đưa Tần Sanh trước cửa trường Trung học số một Xuân Hoà, đang muốn nói chuyện, Tần Sanh mở miệng trước: “Buổi tối tôi có việc, không cần đón tôi.”

Phó Cảnh Hành bật cười, nhìn theo bóng dáng cô đi vào cổng trường.

Tần Sanh vừa tiến vào trường học liền nhận ra không đúng, cô quét mắt nhìn bốn phía, những ánh mắt dừng lại ở trên người cô lập tức rụt về, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục nhìn lại đây.

Một ít tiếng nói nhỏ mơ hồ truyền vào trong tai.

“Chậc, ngày thường là bộ dáng nữ thần lạnh lùng, không nghĩ tới cậu ta vậy mà lại là loại người như vậy, ngay cả em trai mình mà cũng dám quyến rũ, cậu nói xem cô ta có ý đồ gì đây?”

“Ha hả, còn có thể có ý đồ gì nữa, một đứa con gái nuôi như cậu ta, đương nhiên là có ý đồ với khối tài sản khổng lồ của nhà họ Bùi rồi, Bùi Vũ Vọng chính là con trai độc nhất của nhà họ Bùi, bắt lấy cậu ta không phải là tương đương bắt được toàn bộ nhà họ Bùi sao!”

“Nhưng cái dạng này của cậu ta lại là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không chỉ không bắt được Bùi Vũ Vọng, mà còn bị nhà họ Bùi đuổi ra khỏi nhà, để tôi nhìn xem sau này cậu ta đứng dậy bằng cách nào!”

“…”

Tần Sanh đại khái đã hiểu rõ.

Nhà họ Bùi…

Giỏi lắm.

Cô liếc mấy cô gái đang nói chuyện một cái, ánh mắt nhẹ nhàng, nhưng mấy cô gái lại giống như bị thứ gì đó làm bỏng, ánh mắt co rụt lại bỏ chạy cũng xem như là rời đi.

Tần Sanh không quan tâm, tiếp tục đi đến phòng học, chỉ là không đi được bao lâu đã bị người ta chặn đường.

Là một đám học sinh nam có dáng vẻ rất lưu manh.

Học sinh nam cầm đầu có ánh mắt không có ý tốt, cậu ta chắn ở trước mặt Tần Sanh, thô tục nói: “Tôi nói tiểu Sanh Sanh này, mặt hàng như Bùi Vũ Vọng mà cậu còn nhìn trúng được, tại sao lại không đồng ý làm bạn gái của anh trai vậy? Bản lĩnh của anh trai mạnh hơn tên nhóc kia nhiều!”

Nụ cười mang theo vài phần mập mờ, vô cùng đáng khinh.

Trong mắt Tần Sanh hiện lên sự lạnh lùng.

Bên cạnh đài phun nước cách đó không xa.

Một cô gái kéo kéo ống tay áo của cô gái bên cạnh, mang theo vài phần ngạc nhiên nói: “Hửm, Nghiên Nghiên cậu nhìn kìa, kia không phải Tần Sanh sao, hình như cậu ấy đang gặp phiền toái.”