Chương 12:

Phó Cảnh Hành còn ở trong phòng ngâm thuốc tắm, dưới lầu chỉ có một Tạ Phóng đang chơi game rất hăng hái.

Cô nhìn sang Tạ Phóng: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”

Tạ Phóng mới vừa ăn được megakill còn chưa kịp vui vẻ, thì nghe được câu này, ngay sau đó chính là tiếng đóng cửa ầm một cái.

Sắp 10 giờ rồi, Tạ Phóng sao có thể yên tâm để một cô gái ra cửa một mình chứ?

Đương nhiên là không thể.

Anh ta không thèm để ý đến trò chơi, lập tức đuổi theo, nhưng làm gì còn bóng dáng của Tần Sanh nữa.

Tạ Phóng ở nhìn khắp xung quanh cửa tiểu khu, không thấy được Tần Sanh, lại hỏi bác bảo vệ ở cửa, cũng nói không thấy người, anh ta chỉ có thể trở về chung cư một lần nữa.

Vẫn nên hỏi Phó gia trước thì hơn.

Tần Sanh căn bản không đi bằng cửa lớn, mà là trèo tường ra khỏi tiểu khu, sau đó trực tiếp gọi taxi để rời đi.

Một tiếng sau.

Tần Sanh nhìn tòa nhà vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ở trước mặt, mím môi.

Cũng không hề do dự, lập tức đi lên bấm chuông cửa.

Qua một lúc lâu, lâu đến mức Tần Sanh gần như cho rằng người bên trong đã rời đi thì cửa mới chậm rãi mở ra.

Một ông lão râu bạc phơ tuổi nửa trăm xuất hiện ở cửa.

Tần Sanh dừng một chút, kêu: “Ông nội Lục.”

Ánh mắt của Lục Nghiêm Thanh vô cùng nặng nề, ông ấy nhìn chằm chằm Tần Sanh thật lâu, đột nhiên xoay người đi vào nhà.

Cũng không thèm nói một câu nào với cô.

Tần Sanh cũng không thèm để ý, chỉ nhìn cánh cửa còn chưa đóng lại ở trước mặt, trong mắt xẹt qua ý cười rất nhỏ.

Cô nâng bước đi theo vào.

Trên bàn có có sẵn trà, Lục Nghiêm Thanh lại không có ý định pha, chỉ lạnh mặt nhìn cô: “Còn trở về làm gì?”

Tần Sanh: “Lấy Thiên Vực của cháu.”

Những lời này dường như đã hoàn toàn bật lửa giận chồng chất mấy năm nay ở trong lòng Lục Nghiêm Thanh, ông ấy lập tức nhịn không nổi nữa.

“Cháu còn nhớ Thiên Vực của mình sao, lúc trước cháu không rên một tiếng đã ném nó đến chỗ này của ông sao không nhớ đi, cháu vừa đi chính là hai ba năm, một chút tin tức cũng không có, sao cháu không nhớ đi?!”

“Hủy rồi, bán rồi, không còn đâu!”

Lục Nghiêm Thanh trừng mắt nhìn cô, chòm râu bạc một nửa cũng sắp bay lên.

Tần Sanh đẩy nước trà mới vừa đổ ra đến trước mặt ông lão: “Uống ngụm nước trà hạ hỏa một chút.”

Giọng nói của cô gái nhỏ mềm nhẹ, một đôi mắt hạnh ngập nước, biểu tình trên mặt Lục Nghiêm Thanh cứng lại, lửa giận không biết hiểu sao lại chậm rãi tan đi.

Ông ấy che giấu cầm lấy chén trà uống mấy ngụm.

Tần Sanh chờ sau khi ông ấy buông cái ly xuống mới chậm rãi mở miệng.

“Hơn hai năm trước đột nhiên rời đi là vì nhận một đơn hàng đột xuất, mấy năm nay không có tới là bởi vì…” Tần Sanh nghĩ ngợi, cảm thấy chuyện giải thích việc ý thức ngủ say quá phiền toái, liền nói: “Là bởi vì cháu bị thương mất trí nhớ.”

Lục Nghiêm Thanh sợ hãi lúc này mới chú ý tới miệng vết thương trên trán cô: “Bị thương đến đầu óc?!”

Tần Sanh: “…”

Không cần Tần Sanh nói, Lục Nghiêm Thanh rất nhanh đã phản ứng lại: “À, mất trí nhớ là hai năm trước, đây là vết thương mới.”

Nói xong liền dần dần phản ứng lại: “Cho nên nói, hai năm trước cháu bị thương mất đi ký ức, sau đó gần đây lại vì bị thương nên mới khôi phục ký ức?”

Tần Sanh gật gật đầu: “Không sai biệt lắm.”

Sắc mặt Lục Nghiêm Thanh càng trầm: “Đây là có chuyện gì?”