Cô gái này, sao nhìn thế nào cũng thấy quen mắt như vậy?
Tạ Phóng nhíu mày đau khổ suy tư, đột nhiên chợt phát hiện ra!
Anh ra lập tức lấy di động ra, nhanh chóng tìm kiếm một hồi, sau đó đưa tới trước mặt Tần Sanh: “Em xem này, có giống với em không?!”
Tần Sanh không chút để ý mà cúi đầu, ngay sau đó, ánh mắt chợt khựng lại.
Trên màn hình chính là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, dung mạo rất đẹp, nhưng xuất sắc nhất thì phải kể đến cặp mắt hạnh kia, rất trong rất sáng, nhưng lại lộ ra sự ưu thương nhàn nhạt.
Giống cô tới năm phần.
Giọng của Tần Sanh hơi nghẹn ngào: “Đây là?”
“Mợ hai của anh.” Tạ Phóng nói, lại tiếp tục đi tìm hình ảnh trong vòng bạn bè, vui đùa nói: “Đừng nói em là em gái họ đã thất lạc nhiều năm của anh đó?”
Vừa nói vừa lấy ảnh chụp của người đàn ông vừa tìm được đối chiếu với Tần Sanh, hô hấp cứng lại.
Đến rồi, lại giống ba phần.
Tạ Phóng không tin.
Lập tức download một cái APP “Ghép ảnh ba mẹ ra ảnh con” đang rất nổi tiếng trên mạng, bỏ ảnh chụp cậu hai và mợ hai của anh ta vào đó.
Sau đó, hoàn toàn trầm mặc.
Giống bảy phần.
Một lúc lâu sau mới nghe được giọng nói yếu ớt của Tạ Phóng: “Anh nói này, đừng nói em thật sự là em gái của anh đó…”
Tần Sanh vô cảm đứng dậy, đá văng ghế dựa: “Tôi đi toilet.”
Lúc Phó Cảnh Hành trở về liền nhìn thấy một mình Tạ Phóng nép vào ghế dựa run bần bật, anh nhướng mày: “Cậu làm sao vậy, cô ấy đâu?”
Tạ Phóng ngẩng đầu, trong ánh mắt nổi lên nước mắt: “Phó gia, tôi… Hình như tôi gặp rắc rối rồi…”
Phó Cảnh Hành nheo mắt lại: “Sao lại thế này?”
Tạ Phóng không dám giấu, lập tức một năm một mười kể lại chuyện vừa rồi, cuối cùng nói: “Có lẽ cô ấy không chịu nổi kí©h thí©ɧ nên luẩn quẩn trong lòng, chúng ta có nên đi xem cô ấy hay không?”
Phó Cảnh Hành lắc lắc đầu: “Sẽ không.”
Trong mắt lại xẹt qua một tia suy tư.
Nhà họ Tần, đệ nhất hào môn ở An Thành sao?
Tần…
Anh cho rằng họ Tần của Tần Sanh là họ Tần của Tần Tuyết Hoa, hiện giờ xem ra… Sợ là không đơn giản như vậy.
Phó Cảnh Hành nhớ lại tin tức về Tần Sanh mà trước đây mình tra được.
Rất ít, chỉ biết cô là con gái nuôi của nhà họ Bùi, từ lúc sinh ra liền sống ở nhà họ Bùi, rất ít xuất hiện ở trước mặt người khác, mãi đến hai năm trước, không biết vì chuyện ngoài ý muốn gì mà vào bệnh viện, sau đó được người nhà họ Bùi đưa về, từ sau lúc đó cô mới bắt đầu xuất hiện ở trong giới quý tộc An Thành.
Hai năm trước…
Có thứ gì đó chợt loé qua trong lòng Phó Cảnh Hành, đang định suy nghĩ sâu hơn, thì có tiếng bước chân rất nhỏ từ bên ngoài phòng bao truyền vào, anh lập tức che giấu nỗi lòng.
“Việc này trước hết đừng nói ra bên ngoài.” Anh hạ giọng dặn dò với Tạ Phóng.
Tuy rằng tò mò đến mức kích động vò đầu bứt tai, nhưng đối diện với ánh mắt nặng nề của Phó Cảnh Hành, Tạ Phóng còn có thể làm gì đây?
Anh ta chỉ có thể đáp ứng với vẻ mặt đau khổ.
Phó Cảnh Hành cẩn thận nhìn Tần Sanh, trên mặt ngoại trừ còn vài giọt nước chưa khô, thì không nhìn ra được sự khác thường nào.
Trong lòng anh thở dài, rút một tờ giấy đưa qua.
Tần Sanh duỗi tay nhận lấy.
Nồi lẩu và các món thả lẩu lục đυ.c được bưng lên, Tần Sanh một tay chống mặt, thong thả ung dung nhúng thịt.
Lông mi màu xanh đen che khuất mắt hạnh xinh đẹp, khiến người ta không thể nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì.