"Cái con tiện nhân trời đánh này, nhà họ Bùi tao có lòng tốt nhận nuôi mày, mày lại không biết tốt xấu lấy oán báo ơn, ngay cả em trai mày cũng dám đánh, tại sao mày không đi chết đi hả!"
"Không phải chỉ là chui vào chăn của mày thôi sao? Làm sao? Nó là em trai của mày đấy!"
"Giả chết cái gì, mày đứng lên cho tao!"
"Này, này..."
Tiếng chửi rủa yếu ớt quanh quẩn bên tai, Tần Sanh chỉ cảm thấy trên trán đau đớn vô cùng, cô theo bản năng đưa tay lên sờ.
Xúc cảm ấm áp dính nhớp, mang theo mùi tanh nhàn nhạt, là mùi vị quá quen thuộc đối với cô.
Máu.
Một ít ký ức hỗn loạn tràn vào trong óc, trong con ngươi giấu dưới lông mi đen dài của Tần Sanh xẹt qua một chút u ám.
Cô mở mắt ra rồi chậm rãi đứng dậy: "Dậy rồi, sau đó thì sao?"
Đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng của cô gái nhỏ lướt qua người Tần Tuyết Hoa, rõ ràng không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến tóc gáy sau lưng Tần Tuyết Hoa dựng đứng lên.
Sau khi phản ứng lại càng khiến bà ta tức giận hơn: "Nhìn cái gì, đứng lên rồi thì mau quỳ xuống trước mặt em trai mày nhận lỗi đi!"
Tần Sanh nhìn theo ngón tay Tần Tuyết Hoa, vừa vặn đối diện với ánh mắt đắc ý dạt dào của Bùi Vũ Vọng, cô dừng một chút, bỗng nhiên cong môi cười: "Được thôi."
Cô thật sự rất xinh đẹp, vẻ mặt không cảm xúc đã đẹp đến không tưởng, bây giờ cười một tiếng, cặp mắt hạnh kia như chứa đựng hàng ngàn vì sao lấp lánh, rạng rỡ tỏa sáng.
Tròng mắt Bùi Vũ Vọng sắp dính ở trên người cô.
Mãi đến khi cô gái đi đến trước mặt cậu ta, cậu ta mới phục hồi tinh thần lại.
Đầu tiên Bùi Vũ Vọng ho khan một tiếng để che giấu sự thất thần của mình, sau đó giả vờ rộng lượng khoát tay: "Xin lỗi hay không xin lỗi cũng không sao cả, chỉ là một cước trước đó đạp khiến eo của em đau dữ dội, nếu chị thật sự băn khoăn thì đến phòng của em xoa eo cho em đi."
Dứt lời cũng không đợi Tần Sanh trả lời liền đưa tay muốn ôm bả vai cô, nhưng lại bị ngăn lại giữa đường.
Bùi Vũ Vọng vẻ mặt kinh ngạc: "Ý chị là sao?"
Đáp lại cậu ta là ánh mắt lạnh lẽo của cô gái, cùng với một tiếng “răng rắc” vang lên.
"A!!!"
Tiếng hét như heo bị chọc tiết vang vọng trong phòng khách trống trải, Bùi Vũ Vọng ôm tay phải bị bẻ gãy ngã ngồi trên mặt đất, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống gò má.
Cậu ta nhìn xuống tay mình sau đó lại nhìn Tần Sanh, khó tin hỏi: "Sao cô dám?!"
Làm cũng đã làm rồi, còn hỏi cô có dám hay không?
Tần Sanh liếc cậu ta một cái liền thu hồi ánh mắt.
Lười để ý.
Cuối cùng Tần Tuyết Hoa cũng phản ứng lại, bà ta chạy ba bước đến bên cạnh Bùi Vũ Vọng, sau khi phát hiện tay phải của cậu ta đang buông xuống với một đường cong kỳ lạ, cả người bà ta sắp phát điên rồi!
"Tần, Sanh!!!"
Tần Tuyết Hoa gào thét, hai mắt như sắp phun lửa nhìn Tần Sanh không biết đã lùi sang một bên từ lúc nào.
"Không phải nói tôi đánh cậu ta sao?" Tần Sanh tiện tay rút hai tờ giấy lau tay, thản nhiên nói: "Đây mới gọi là đánh."
Bộ dáng bình tĩnh kia phảng phất như đang nói "Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm" khiến Tần Tuyết Hoa triệt để tức giận mất đi lý trí!
Bà ta cầm dao gọt trái cây trên bàn trà, muốn rạch lên mặt Tần Sanh!
Đương nhiên Tần Sanh sẽ không đứng yên để bà ta rạch, cô ngăn trở tay Tần Tuyết Hoa, nhẹ nhàng chụp đoạt được dao.