Chương 43: Muốn khóc thì khóc đi

Khoảnh khắc đó quá nhanh khiến Lê Sở Hề không kịp phản ứng tự cứu mình.

Cô sợ hãi nhắm mắt lại khi cảm thấy mình không trọng lượng.

Tuy nhiên, nỗi đau mà cô tưởng tượng đã không đến.

Cô không ngã xuống nền đất lạnh lẽo mà được ai đó ôm vào vòng tay ấm áp.

Lê Sở Hề ngạc nhiên mở to mắt ra.

Thứ ở gần trong gang tấc là một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.

Đằng sau gọng kính viền vàng cao cấp, đôi mắt lạnh lùng luôn tỏ ra thờ ơ lúc này đang nhìn cô đầy lo lắng.

"Đại lão, anh, sao anh lại ở đây?"

Quý Thanh Triển khẽ cau mày: "Sao em lại làm ra chuyện nguy hiểm như vậy?"

"Tôi…"

Lê Sở Hề đang muốn giải thích, ánh mắt Quý Thanh Triển rơi vào trên người cô, ánh mắt của anh chợt đông cứng.

"Em bị thương."

Lúc này Lê Sở Hề mới chú ý đến lòng bàn tay bị thương và chảy máu của mình.

Giây tiếp theo, cô nghĩ đến cuộc thi và phớt lờ nỗi đau.

"Cảm ơn đại lão đã cứu tôi. Tôi không sao! Tôi, tôi đi trước, tôi còn phải thi đấu nữa!"

Lê Sở Hề muốn nhảy ra khỏi vòng tay của Quý Thanh Triển.

Tuy nhiên, cánh tay khỏe mạnh của người đàn ông đã ôm chặt lấy cô. Anh thậm chí còn đưa tay ra để kiểm tra vết thương cho cô.

"Vết thương của em rất sâu, nếu không chữa trị kịp thời sẽ bị nhiễm trùng."

"Nhưng cuộc thi đã bắt đầu rồi…"

"Hai phút."

Đôi mắt đẹp đó nhìn Lê Sở Hề qua cặp kính gọng vàng thật đáng tin chân thành. Để cô không thể nói ra lời từ chối.

"Được…"

Lúc này, người của ban tổ chức cuộc thi Olympic vội vàng chạy tới. Khi nhìn thấy mảnh kính vỡ vương vãi khắp sàn, lập tức cau mày.

"Ôi trời, cái cô học sinh này là sao vậy?"

Sau một khắc nhìn thấy Quý Thanh Triển, liền im lặng như gà.

Sau khi lặng lẽ lấy hộp y tế, thì lặng lẽ rời đi, để lại hai người họ một mình.

Sau đó Quý Thanh Triển nhẹ nhàng đặt Lê Sở Hề xuống đất.

Anh mở hộp y tế ra và xử lý vết thương cho cô một cách cẩn thận.

Bàn tay của anh có các khớp xương rõ ràng và những ngón tay dài và đẹp. Khi anh cầm tăm bông lên và bôi thuốc, động tác của anh rất đẹp và uyển chuyển, giống như một tác phẩm nghệ thuật. Hàng mi dài rũ xuống, tạo bóng mờ nhạt trên khuôn mặt nghiêm túc.

Người đàn ông ở gần đến mức Lê Sở Hề vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa dễ chịu trong suốt như băng và tuyết của anh.

Mũi cô đột nhiên cảm thấy hơi đau.

Từ khi sống lại, tất cả những gì cô cảm nhận được chỉ là ác ý từ thế giới này. Sự bất công của Lê Gia Minh và Cố Vân Phương, sự thù hận và gài bẫy của Lê Nguyệt Nghi, sự ghen tị của Mạc Lệ Lệ và ánh mắt khinh thường của các bạn cùng lớp…

Tuy nhiên, Quý Thanh Triển, người chỉ gặp cô hai lần, đã mang đến cho cô sự ấm áp quý giá, giống như những gì cô cảm thấy trước cái chết ở kiếp trước…

Vết thương rất sâu, bên trong có mảnh thủy tinh vỡ.

Quý Thanh Triển cau mày, cẩn thận nhặt những mảnh thủy tinh ra.

Mu bàn tay anh bỗng nhiên nóng bừng.

Nhìn những giọt nước mắt, Quý Thanh Triển thẫn thờ.

Anh ngẩng đầu lên thì thấy cô gái trước mặt đang ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước.

Trái tim Quý Thanh Triển đột nhiên đau đớn.

Dù chưa biết chuyện gì đã xảy ra nhưng anh có thể đoán được cô chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều.

Sau khi do dự một lúc, anh lặng lẽ nghiêng vai mình về phía đó.

"Muốn khóc thì khóc đi. Sẽ không có ai nhìn thấy ngoại trừ tôi đâu."

Cô gái vừa rồi rất buồn bã sau khi nghe được lời nói của anh, nở một nụ cười thật tươi và rạng rỡ.

"Cảm ơn anh, đại lão! Nhưng bây giờ tôi không muốn khóc! Muốn khóc thì sau khi cuộc thi kết thúc mới khóc! Được rồi, đã hết hai phút rồi! Tôi đã rất cố gắng chuẩn bị cho cuộc thi lâu như vậy, nên tôi cũng không muốn bỏ cuộc!"

Cô vừa nói, vừa vung lên nắm tay không bị thương của mình.

Nước mắt vẫn còn long lanh trong mắt cô, nhưng vẻ mặt sáng ngời của cô rất kiên định và tự tin, như thể cô sẽ không bao giờ gục ngã dù gặp phải khó khăn lớn.

Lòng anh như bị điều gì đó khuấy động, khiến những gợn sóng lan ra thành vòng tròn.

Quý Thanh Triển rũ mắt xuống, chạm vào đỉnh tóc mềm mại của cô gái.

"Được rồi, tôi sẽ đưa em đến đó."