Chương 4: Ba Mẹ Lê

Nhìn vẻ mặt bất mãn của Cố Vân Phương, đôi mày Lê Sở Hề cũng chẳng thèm nhăn nữa.

Nếu là cô lúc trước, khả năng cao sẽ vì mấy câu nói của Cố Vân Phương mà đau lòng khổ sở, trộm trốn vào một góc khóc lóc một mình. Đó là vì cô còn quý trọng thứ tình mẹ này của Cố Vân Phương, còn để ý tới ngôi nhà mà cô đã sống từ nhỏ đến lớn.

Nhưng giờ thì không.

Lê Sở Hề nở một nụ cười ngoan ngoãn, ngọt ngào nói: “Mẹ, con rất chào đón Nguyệt Nghi, cũng rất để ý tới lần đầu gặp mặt em ấy. Vì muốn để lại ấn tượng tốt cho em ấy mà vừa rồi con mới trang điểm một chút. Làm chậm chễ thời gian, con xin lỗi.”

Lê Gia Minh đứng bênh cạnh hòa giải.

“Ai da, tôi nói rồi, Tiểu Hề là một đứa nhỏ hiểu chuyện làm sao có thể không chào đón Nguyệt Nghi được? Vân Phương, bà nghĩ nhiều rồi… Bây giờ vẫn còn sớm, đi đón Nguyệt Nghi chắc chắn vẫn kịp.”

Sắc mặt Cố Vân Phương bây giờ mới tốt hơn một chút.

“Vậy đừng phí thời gian nữa, chúng ta mau đi thôi.”

Đợi bà ta đi xuống lầu, Lê Gia Minh mới nhìn về phía Lê Sở Hề, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hề, con tuyệt đối đừng để những lời vừa rồi ở trong lòng. Vì mẹ con sốt ruột muốn gặp Nguyệt Nghi nên giọng điệu mới hơi gay gắt một chút. Thật ra mẹ con vẫn rất để tâm đến con, rất yêu con…”

Dừng lại một chút, ông ta nói tiếp.

“Còn nữa, con cũng đừng lo lắng. Cho dù Nguyệt Nghi đã trở về, con vẫn là đứa con gái mà ba thương yêu, là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Lê, nhà họ Lê chắc chắn sẽ không bạc đãi con. Con với Nguyệt Nghi từ nay trở đi là chị em, phải sống hòa thuận vui vẻ với nhau mới được.”

Lê Sở Hề chớp mắt, tỏ vẻ cảm động nói: “Ba, con biết rồi, con chắc chắn sẽ đối xử tốt với em ấy.”

Lê Gia Minh hài lòng mà gật đầu.

“Ba biết con là một đứa trẻ hiểu chuyện mà.”

Đợi sau khi Lê Gia Minh đi theo Cố Vân Phương xuống lầu, vẻ cảm động trên mặt Lê Sở Hề dần biến mất, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn bóng dáng bọn họ rời đi.

Kiếp trước, sau khi Lê Nguyệt Nghi trở về, Cố Vân Phương toàn tâm toàn ý chuyển toàn bộ sự chú ý lên người cô ta, không chút để tâm đến cô. Tuy ngoài mặt Lê Gia Minh xử lý mọi việc một cách công bằng nhưng trên thực tế ông vẫn thiên vị Lê Nguyệt Nghi luôn muốn cô nhường cô ta.

Sau đó, khi Lê Nguyệt Nghi hãm hại cô đủ kiểu, bêu xấu cô, chính những người ba người mẹ đã nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm nay lại không chịu tin cô dù chỉ một chút, để mặc những tin đồn nhảm kia càng lan càng rộng.

Đến cuối cùng, cô trở thành trò cười của Bắc Kinh.

Tuy rằng cô lấy thân phận con gái nuôi để tiếp tục ở lại nhà họ Lê, bên ngoài vẫn là đại tiểu thư nhà họ Lê nhưng cuộc sống lại không bằng cả người hầu, ai cũng có thể giẫm đạp lên cô.

Mặc dù như vậy nhưng cô vẫn tin tưởng Lê Gia Minh cùng Cố Vân Phương vẫn yêu thương mình.

Nhưng sự thật đã chứng minh, đây chỉ là suy nghĩ nực cười của cô.

Ngay từ đầu bọn họ đã muốn đuổi cô đi.

Thời điểm Lê Nguyệt Nghi giở trò, động tay động chân khiến cho cô và người của nhà họ Thịnh không thể nhận nhau, bọn họ cũng không hề ngăn cản cô ta mà lựa chọn đứng bên ngoài không nhúng tay vào.

Dù sao cô cũng sống ở nhà họ Lê mười sáu năm, Lê Gia Minh và Cố Vân Phương đối với cô vẫn có công nuôi dưỡng, cô sẽ nhớ rõ ân tình này.

Nhưng đối với tình yêu thương của bọn họ, cô sẽ không giống như kiếp trước mong chờ, để ý, càng không cầu xin bọn họ.

Sống lại một lần nữa, cô đã nhìn thấy được rất nhiều điều mà kiếp trước mình chưa thấy.

Những thứ không phải, không thuộc về cô, cô sẽ không cưỡng cầu.

Huống chị, trên đời này vẫn còn những người thân ruột thịt của cô đang chờ cô tới nhận.



Ngồi máy bay hai tiếng. Sau đó, lại ngồi ô tô thêm ba đến bốn tiếng nữa, Lê Sở Hề cuối cùng cũng đến nơi là một ngôi làng hẻo lánh ở vùng nông thôn.