"Lê Sở Hề, cô nhìn thấy chưa? Bây giờ mọi người đều ghét cô, ba mẹ tôi lại càng quý trọng tôi hơn. Cô chủ giả chính là cô chủ giả. Sau khi thân phận bị bại lộ, cô sẽ mất đi thứ không nên có được ngay từ đầu."
Lê Nguyệt Nghi càng nói càng hăng say.
Nhìn thấy hôm nay Lê Sở Hề bị mọi người ở trường ghét bỏ, cô ta cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu.
"Cô đã chiếm đoạt thân phận của tôi nhiều năm như vậy, hưởng thụ vinh hoa phú quý của nhà họ Lê, tất cả những thứ này đều phải trả lại cho tôi! Đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Cô đã khiến tôi ở bên ngoài chịu nhiều đau khổ nhiều như vậy. Những món nợ này, tôi sẽ lấy lại từng chút một. Lê Sở Hề, cô có nghe thấy không?"
Nói xong, Lê Nguyệt Nghi nhìn Lê Sở Hề với vẻ cao cao tại thượng, tựa hồ vô cùng đắc ý.
Tuy nhiên, Lê Sở Hề không hề lộ ra vẻ mặt buồn bã và tức giận như cô ta tưởng tượng, thay vào đó, cô lại ngơ ngác và ngây thơ nhìn cô ta, thậm chí còn đưa tay ra ngoáy tai mình.
"Hả? Cô vừa nói gì vậy? Tôi không nghe rõ."
Lê Nguyệt Nghi: "..."
Lê Sở Hề chắc chắn là cố ý!
Nhìn thấy khuôn mặt của Lê Nguyệt Nghi trở nên trắng bệch vì tức giận, Lê Sở Hề gần như bật cười thành tiếng, cô nhanh chóng cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Sau khi dọn dẹp xong, cô ngồi trước bàn và chợt nghĩ đến Thịnh Chính Nguyên, người mà cô đã nhắc đến khi phản bác Trương Vi.
Nhà họ Thịnh có năm người con trai, con út là Thịnh Chính Nguyên, anh thứ năm của cô. Thịnh Chính Nguyên học trên cô hai lớp, năm đó anh ta từng là nhà vô địch Olympic hai môn khoa học cấp quốc gia và quốc tế, hiện đang theo học tại một trường đại học hàng đầu ở nước ngoài.
Kiếp trước cô rất ngưỡng mộ đàn anh tài giỏi này. Không ngờ đàn anh ấy lại là người thân của mình…
Lê Sở Hề cảm thấy tự hào, chỉ thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Anh trai cô giỏi giang như vậy, cô nhất định phải cố gắng hơn nữa!
Mặc dù cô vẫn chưa thể nhận lại họ, nhưng sau này khi trở về nhà họ Thịnh, cô hy vọng mình có thể tự hào nói với họ rằng cô cũng rất lợi hại! Cô sẽ không làm nhà họ Thịnh phải xấu hổ!
Đúng rồi…
Nhân tiện, Lê Sở Hề nghĩ đến điều gì đó và mở WeChat trên điện thoại của cô.
[Lê Sở Hề: Đại lão, ngày mai tôi sẽ tham gia cuộc thi.]
Một lúc sau mới có phản hồi.
[Quý Thanh Triển: Cố lên.]
Nhìn hai chữ đơn giản này, Lê Sở Hề không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút thất vọng.
Nói đến đây, cô cũng có thể được coi là nửa đệ tử của Quý Thanh Triển phải không? Câu trả lời này có phải hơi có lệ rồi không?
Nhưng Quý Thanh Triển vừa mới tiếp quản nhà họ Quý, chắc hẳn rất bận rộn, có thể trả lời cô nhanh như vậy cũng đã là không tồi rồi. Cô không thể cậy sủng mà kiêu, được nước làm tới chỉ vì mấy ngày nay anh đã kiên nhẫn dạy dỗ cô Olympic được!
Phải! Không sai!
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy từ "cậy sủng mà kiêu" có hơi kỳ lạ?
Lê Sở Hề lắc đầu và gạt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu. Sau khi trả lời tin nhắn WeChat của Quý Thanh Triển, cô lấy ghi chú của mình ra và xem xét cẩn thận.
Tập đoàn nhà họ Quý, văn phòng chủ tịch.
Quý Thanh Triển nhìn tin nhắn cuối cùng của Lê Sở Hề trong hộp thư trò chuyện [Cảm ơn sự động viên của đại lão, tôi sẽ nỗ lực chăm chỉ.] Khóe môi anh hơi nhếch lên.
Giọng nói của Lý Vinh vang lên bên tai anh.
"Cậu Quý, máy bay riêng đi về phía nam đã được sắp xếp rồi. Nhưng tại sao lần này anh lại đồng ý lời mời của ban tổ chức cuộc thi Olympic vậy? Anh cũng được mời tới hai năm trước, nhưng anh đã từ chối vì có việc bận. Rõ ràng là hai ngày tới nhà họ Quý còn có một cuộc họp quan trọng…"
Quý Thanh Triển bình tĩnh nói: "Việc này quan trọng hơn."
Lý Vinh: "?"
Hai năm trước thái độ của anh không phải thế này mà?
Quý Thanh Triển không cho cậu ta thời gian suy nghĩ, liền hỏi: "Đúng rồi, chuyện bảo cậu điều tra sao rồi?"