Chương 35: Cô dám cá cược với tôi không?

Trương Vi đang nói chuyện rất hăng say.

Đột nhiên bị ngắt lời, cô ấy không vui ngẩng đầu lên, nhìn về phía người vừa mới lên tiếng.

Cô gái đứng im lặng ở đó, làn da trắng như tuyết, không chút tì vết. Các đường nét trên khuôn mặt vẫn còn phảng phất chút ngây thơ, nhưng đã bắt đầu lộ ra vẻ kinh diễm động lòng người, cử chỉ tao nhã quý phái toát ra từ trong xương cốt.

Cả người giống như hoa mẫu đơn đang chớm nở, tươi sáng xinh đẹp động lòng người.

Hầu như tất cả các chàng trai có mặt ở đây đều để mắt đến cô, ngay cả các cô gái cũng không khỏi lén lút nhìn cô.

Sự ghen tị bỗng dâng trào trong lòng Trương Vi.

Hiển nhiên trước khi những người này tới, cô ấy mới là trung tâm chú ý của mọi người!

Nhưng rồi cô ấy nghĩ đến điều gì đó và lại trở nên tự hào.

Xinh đẹp thì sao? Xinh đẹp có thể giành giải không?

Cô ấy dám nói rằng trong số những người đang có mặt ở đây, không ai có thể sánh bằng cô ấy về mặt toán học và vật lý!

"Hừ, đó là họ giành được chức vô địch toàn quốc, chứ không phải cô giành được! Hơn nữa, trường hợp cá biệt không thể chứng minh được điều gì. Thỉnh thoảng có một hai người có thành tích tốt cũng không có nghĩa là mấy cậu ấm cô chiêu các người đều có thể giành giải."

"Hả?"

Lê Sở Hề nhún vai khó hiểu.

"Vừa rồi hình như tôi không nói rằng tất cả chúng tôi đều rất lợi hại và có thể giành được giải thưởng, phải không? Cá nhân không thể đại diện cho tổng thể. Chỉ là những gì cô vừa nói liên quan đến tất cả những người trong trường phổ thông Bắc Kinh, cho nên tôi mới đưa ra ví dụ về hai vị tiền bối để phản bác mà thôi."

Có trật tự, và logic rõ ràng.

Trương Vi do dự một lúc, rồi tức giận vì xấu hổ.

"Làm sao nào, cô không phục sao? Cô định tham gia cuộc thi nào?"

Lê Sở Hề nói: "Toán học và vật lý."

"Thật tình cờ là tôi cũng thi hai môn này!"

Trương Vi chế nhạo.

"Hay là chúng ta cá cược nhé? Nếu cô có thể đánh bại tôi trong cuộc thi này thì tôi sẽ xin lỗi cô trước mặt tất cả mọi người. Nhưng nếu tôi đánh bại cô thì cô phải thừa nhận trước công chúng rằng cô không bằng tôi! Các cậu ấm cô chiêu của trường phổ thông Bắc Kinh các cô không giỏi bằng học sinh trường phổ thông Trường Thanh của chúng tôi!"

Sau khi lời nói kết thúc, các thí sinh có mặt bắt đầu thì thầm to nhỏ.

"Trương Vi là học sinh đứng đầu của trường phổ thông Trường Thanh! Làm sao người đến từ trường phổ thông Bắc Kinh này có thể giỏi hơn cô ấy được chứ?"

"Nhưng mà, Trương Vi đã nói như vậy trước mặt mọi người rồi, nếu không đồng ý thì mất mặt lắm đấy! Hơn nữa chẳng phải là thừa nhận trường phổ thông Bắc Kinh không dám so tài với trường phổ thông Trường Thanh sao? Mặc dù vốn dĩ cũng chẳng thể so sánh được."

"Đồng ý làm gì chứ? Đến lúc đó chắc chắn sẽ thua thôi! Đúng là Quý Thanh Triển và Thịnh Chính Nguyên rất lợi hại, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả học sinh trường phổ thông Bắc Kinh đều lợi hại! Trông cô ta xinh đẹp thế này, lại còn biết ăn diện nữa, nhìn qua là biết không phải người giỏi học hành."

Nghe tiếng bàn luận xung quanh, Trương Vi nhếch khóe môi lên một cách tự hào.

Ngay cả ở trường phổ thông Trường Thanh, nơi có rất nhiều thiên tài và thần đồng, cô ấy vẫn rất xuất sắc. Về phần cuộc thi Olympic Toán lần này, cô ấy đã chuẩn bị hai năm và đến đây để giành chức vô địch quốc gia!

Cô gái trước mặt cô ấy giống như một chiếc gối thêu bất tài, làm sao có thể so sánh với một thiên tài như cô ấy?

Vừa rồi cô ta kiêu ngạo như vậy, nhưng khi cô ấy đưa ra lời thách thức, cô ta lại không dám nói một lời nào!

Hừ, đồ hèn nhát!

Trương Vi nâng cằm đầy tự hào.

Đang lúc cô ấy chuẩn bị nói thêm mấy câu giễu cợt, cô gái cách đó không xa đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Được…"

Giọng nói không lớn nhưng lại dễ dàng lấn át mọi tiếng động, lập tức khiến khu vực xung quanh yên tĩnh lại.

Mọi người đều nhìn về phía cô.

Vẻ mặt cô gái rất bình tĩnh, đôi mắt đẹp tựa như sao trên trời, sáng ngời khiến người ta không thể rời mắt.

"Tôi cá với cô chuyện này."