Thấy Lê Nguyệt Nghi như vậy, Cố Vân Phương lại đau lòng.
Năm đó, bà ta không dễ gì mới sinh được một đứa con gái bảo bối, cẩn thận chọn lên chọn xuống mới chọn được một Liêu Văn Bách làm vị hôn phu cho Lê Sở Hề.
Nhưng lúc đó, bà ta nghĩ Lê Sở Hề là con gái ruột của mình, bây giờ nghĩ lại, đúng là phí công vô ích may áo cưới hộ cho người khác.
Nếu như năm đó …
Liêu Văn Bách quả đúng nên là bạn trai của Lê Nguyệt Nghi.
Con gái ruột của bà ta ở bên ngoài kia chịu khổ nhiều năm như vậy, Lê Sở Hề lại ở nhà họ Lê hưởng thụ tận mười sáu năm vinh hoa phú quý.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Phương lại thở dài một hơi.
“Nếu như con thực sự thích Liêu Văn Bách, vậy thôi mẹ cũng không nói gì nữa. Nhưng mà, chuyện này trước tiên đừng cho chị con biết. Nếu như sau này con với Liêu Văn Bách thật sự ở bên nhau, mẹ lại giúp con tìm cách sau.”
Lê Nguyệt Nghi thở ra một hơi, vui vẻ nhào vào trong lòng Cố Vân Phương.
“Cảm ơn mẹ! Con biết mẹ tốt với con nhất mà!”
Nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con ở bên ngoài, Lê Sở Hề tựa vào cánh cửa hơi cúi đầu nhìn xuống, che khuất tầm mắt.
Tuy rằng bây giờ cô đã không còn quan tâm tên tra nam Liêu Văn Bách này nữa, nhưng trên danh nghĩa thì Liêu Văn Bách vẫn là bạn trai của cô. Vậy mà “người mẹ tốt” này của cô, lại dung túng cho Lê Nguyệt Nghi đến cướp bạn trai cô như vậy.
Xem ra, kiếp trước, chuyện của Lê Nguyệt Nghi và Liêu Văn Bách, phần lớn là Cố Vân Phương và Lê Gia Minh đều biết hết rồi.
Từ đầu đến cuối, chỉ có mình cô là chẳng hay biết gì.
Không biết cô im lặng đứng đó bao lâu, cuối cùng Lê Sở Hề cũng di chuyển.
Cô lấy điện thoại mở danh bạ ra, ánh mắt dừng ở trên số điện thoại liên hệ “Liêu Văn Bách”.
“Ông chủ, bà chủ, cậu chủ, cô Lê tới rồi, nói là tới tìm cậu chủ ạ.”
Ăn xong bữa sáng, Liêu Văn Bách đang cùng ba Liêu mẹ Liêu ngồi trong phòng khách nói chuyện, nghe vậy lập tức đứng dậy, ánh mắt phát sáng.
“Là Tiểu Hề tới tìm tôi sao?”
Dưới sự ngầm đồng ý của ba mẹ hai bên, anh ta và Lê Sở Hề sớm đã xác định quan hệ rồi, anh ta là người hiểu cô nhất. Nhưng lần này sau khi khai giảng, rõ ràng Lê Sở Hề vẫn là con người đó, nhưng lại có chỗ nào đó trở nên khác đi rồi. Tóm lại, khiến anh ta càng thích hơn.
Sau khi về nhà nghỉ tết Quốc Khánh, anh ta vẫn luôn nhớ nhung Lê Sở Hề, nhưng Lê Sở Hề lại cứ không để ý đến anh ta.
Hôm nay, Lê Sở Hề đột nhiên tới tìm anh ta, làm sao bảo anh ta không vui cho được chứ?
Vậy mà, người hầu lại nói: “Cậu chủ, không phải cô Lê Sở Hề, mà là cô Lê Nguyệt Nghi cơ.”
Bỗng nhiên Liêu Văn Bách có chút thất vọng.
“Bảo cô ta về đi, cứ nói tôi không ở nhà.”
“Vâng, cậu chủ.”
Người hầu đang định rời đi, lại bị mẹ Liêu gọi lại.
“Đợi chút! Cô ra mời cô Lê vào đi.”
Liêu Văn Bách cau mày.
“Mẹ, con muốn gặp Tiểu Hề, không muốn gặp em gái cô ấy đâu.”
Vì có gia cảnh tốt, lớn lên tướng mạo lại xuất chúng, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người thích anh ta. Vì vậy, tình cảm của Lê Nguyệt Nghi đối với anh ta, anh ta có thể cảm nhận được.
Lê Nguyệt Nghi là em gái của Lê Sở Hề, vẫn nên tránh một chút thì tốt hơn.
Mẹ Liêu vẫy tay cho người hầu lui xuống.
Sau đó nhìn về phía Liêu Văn Bách, thở dài một hơi nói: “Chuyện nhà họ Lê ba mẹ cũng đều biết hết rồi. Lê Sở Hề chẳng qua chỉ là một cô chủ giả mà thôi, nhà họ Lê vì để giữ danh tiếng nên cho nó cái danh phận con gái nuôi, có thể so sánh được với cô chủ thật hay sao? Văn Bách, con là con trai duy nhất của nhà họ Liêu chúng ta, người gánh vác nhà họ Liêu sau này, ngàn vạn lần không được để cho cái chuyện này gây ra phiền phức được! Vì cô chủ giả mà từ bỏ cô chủ thật!”
Liêu Văn Bách do dự một hồi, vẫn nói: “Nhưng mà, mẹ, bạn gái con là Tiểu Hề …”
Ba Liêu vốn đang đọc báo cũng mở miệng: “Bây giờ nó là bạn gái con, ai có thể bảo đảm sau này vẫn vậy? Hơn nữa, cũng không bắt con chia tay với Lê Sở Hề ngay bây giờ. Cô Lê kia con cứ thử tiếp xúc trước xem sao, nếu như vừa ý, thì sau này lại nghĩ cách, bịt kín miệng lưỡi thế gian ngoài kia.”
Con ngươi Liêu Văn Bách hơi sáng.
Anh ta không phải chưa từng suy nghĩ đến chuyện này.
Nhưng vấn đề là, Lê Nguyệt Nghi không xinh đẹp được như Lê Sở Hề, cũng không ưu tú như Lê Sở Hề. Ngoại trừ là cô chủ thật sự của nhà họ Lê ra, căn bản là chẳng có điểm nào so được với Lê Sở Hề cả, anh ta chẳng muốn yêu đương với Lê Nguyệt Nghi chút nào.
Lúc này, tiếng mẹ Liêu nhiệt tình vang lên.
“Cô Lê tới rồi đó hả, hoan nghênh hoan nghênh!”