Sáng nay Lê Nguyệt Nghi dậy rất sớm.
Sau khi nghỉ lễ, ngày nào cô ta cũng sẽ đi tìm Mạc Lệ Lệ, để cô ta dạy mình cách trang điểm và phối đồ. Tuy rằng con người Mạc Lệ Lệ có hơi kiêu ngạo chút, cũng không đẹp bằng cô ta, nhưng mà kỹ thuật trang điểm với phối đồ cũng không tệ, dạy cho cô ta không ít.
Hôm nay sau khi thức dậy, cô ta ở trong phòng chuẩn bị ăn diện tận hai tiếng đồng hồ mới ra ngoài.
Ai mà biết, vừa ra khỏi phòng, Cố Vân Phương đã đi đến trước mặt rồi.
“Mẹ.”
Nghĩ tới chuyện mà mình đang định làm, Lê Nguyệt Nghi có chút chột dạ.
Quả nhiên Cố Vân Phương thấy kỳ quái liền mở lời hỏi: “Nguyệt Nghi, sớm thế này, con định đi đâu thế? Mẹ đang định gọi con dậy ăn sáng đấy.”
Lê Nguyệt Nghi nói: “Mẹ, con, con đang định đi tìm bạn học, nhờ cậu ấy phụ đạo toán với vật lý cho con chút.”
Ý đồ nói dối cho qua.
Nhưng ánh mắt Cố Vân Phương quét một lượt đánh giá cô ta, bỗng nhiên nói: “Nguyệt Nghi, con không phải yêu đương rồi đó chứ? Mấy hôm nay con đi sớm về muộn, cũng học được cách ăn mặc rồi. Nếu như có đang yêu đương thì cứ nói với mẹ. Mẹ không phải người cổ hủ đâu, chỉ cần người con chọn phù hợp, cũng không ảnh hưởng đến học tập, thì mẹ sẽ không phản đối con đâu. Con xem, chuyện của Tiểu Hề và Liêu Văn Bách từ trước đến nay mẹ đều chưa từng phản đối đó thôi.”
Ánh mắt Lê Nguyệt Nghi hơi loé lên.
“Mẹ, người kia chính là Liêu Văn Bách.”
“Cái gì?” Cố Vân Phương trợn to mắt: “Liêu Văn Bách là bạn trai của Tiểu Hề đó! Sau này, chúng nó cũng sẽ lấy nhau! Sao con có thể chen vào giữa hai đứa nó được? Nguyệt Nghi, con biết con đang làm cái gì không?”
Tuy rằng sau khi biết Lê Sở Hề không phải con gái ruột của mình, Cố Vân Phương đối xử với cô lạnh nhạt hơn rất nhiều, nhưng mà dẫu sao bà ta cũng là người nuôi nấng Lê Sở Hề mười sáu năm trời.
Hơn nữa, Liêu Văn Bách lại là bạn trai và cũng là vị hôn phu của Lê Sở Hề, đây là chuyện mà bất kể ai ở Bắc Kinh cũng đều biết. Nếu như Lê Nguyệt Nghi chen một chân vào, chuyện này truyền ra ngoài đối với danh tiếng của Lê Nguyệt Nghi và nhà họ Lê đều không ổn.
“Ai ya, mẹ, mẹ nhỏ tiếng một chút!”
Lê Nguyệt Nghi liếc một cái về phía cửa phòng Lê Sở Hề.
“Con, con với anh Văn Bách còn chưa yêu nhau nữa! Con… Con chỉ là thích anh ấy, cũng chưa có tỏ tình.”
Nghe vậy, Cố Vân Phương thở phào một hơi.
Bà ta cũng nhìn về phía cửa phòng Lê Sở Hề một cái, lẩm bẩm một câu: “Có lẽ lúc này Tiểu Hề cũng chưa yêu nhau đâu.”
Sau đó nhìn về phía Lê Nguyệt Nghi, vẻ mặt nghiêm túc.
“Nguyệt Nghi, con làm như vậy là không đúng. Nếu như vẫn chưa bắt đầu, vậy thì nên bóp chết chút tình cảm này từ trong trứng đi! Cô chủ nhà họ Lê chúng ta, không thiếu đàn ông thích!”
“Không sai, Liêu Văn Bách đúng là rất tốt, nhưng bây giờ nó là bạn trai của chị con. Bất luận thế nào, mẹ cũng không mong con gái ruột của mẹ phải mang trên lưng cái danh xấu là “tiểu tam”. Trong cái vòng này, thiếu gia công tử ưu tú nhiều như vậy, sau này, mẹ sẽ chọn cho con một người thật tốt. Nguyệt Nghi, nghe lời đi.”
Thấy Cố Vân Phương không hề ủng hộ mình, Lê Nguyệt Nghi lén nhéo đùi mình một cái, đau đến mức lập tức chảy hết cả nước mắt.
“Mẹ, con cũng biết con như vậy là không đúng, nhưng mà, nhưng mà con hoàn toàn không khống chế nổi cảm xúc của mình! Lần đầu tiên gặp anh Văn Bách con đã thích anh ấy rồi. Người khác có tốt thế nào cũng không thể so được với anh Văn Bách, con chỉ muốn được ở bên anh ấy thôi!”
“Hơn nữa, mẹ, không phải người vốn dĩ nên ở bên anh Văn Bách phải là con sao? Nếu không phải do chuyện năm đó, người bây giờ đứng cạnh anh Văn Bách phải là con chứ!”
Giọng Lê Nguyệt Nghi nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Vân Phương, vẻ mặt đầy tủi khổ.