Chương 17: Cố Vân Phương

Trên mặt Lê Sở Hề tràn đầy ủy khuất nhìn Lê Nguyệt Nghi đang hoảng sợ lắp bắp giải thích nhưng đáy mắt lại vô cùng bình tĩnh không hề có một tia gợn sóng.

Thời điểm này của kiếp trước, chính cô mới là người phải chịu đựng.

Thứ mà Lê Nguyệt Nghi am hiểu nhất chính là đổi trắng thay đen, mỗi lần có chuyện gì đều sẽ cố gắng tranh thu sự đồng tình của mọi người. Mà thời điểm làm như vậy đều có thể đạt được mục đích.

Ban đầu, Lê Gia Minh đối với cô vẫn còn có chút tình cảm, ít nhất là sẽ không để cô bên ngoài phải chịu khổ. Nhưng những lần Lê Nguyệt Nghi ở bên cạnh châm ngòi ly gián khiến ông ta đối với cô vô cùng lạnh nhạt.

Đang hồi tưởng, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói….

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Cố Vân Phương từ trên cầu thang đi xuống chắn trước mặt Lê Nguyệt Nghi.

Vốn dĩ là Nguyệt Nghi nói sự thật. Còn nữa, con bé không phải nói là không cẩn thận nói ra sao? Ông tức giận làm gì? Con bé chính là con gái ruột của ông!”

Lê Gia Minh: “Nhưng thanh danh nhà họ Lê…”

“A…..” Cố Vân Phương cười lạnh: “Là thanh danh nhà họ Lê hay là thanh danh của ông? Lê Gia Minh chuyện ông có tình nhân tôi còn chưa tính sổ với ông. Bây giờ, ông lại quay sang trách con gái của mình? Nếu không phải do ông ở bên ngoài làm bậy, con gái ngoan của tôi đã không phải lưu lạc bên ngoài chịu khổ mười sáu năm trời bây giờ mới được tìm về? Mà tôi lại không biết chuyện gì coi một đứa con hoang như con gái ruột mà nuôi nấng mười sáu năm….”

Lê Gia Minh cau mày: “Vân Phương, trước đây tôi đã giải thích với bà đây là chuyện trước khi kết hôn. Sau khi quyết định cùng nhà họ Cố liên hôn, tôi đã cắt đứt liên hệ với Lý Đình. Là do Lý Đình không cam tâm cho nên mới….”

Cố Vân Phương kích động mà hét lên: “Không được nhắc tới tên người phụ nữ kia!”

Lê Gia Minh có chút tức giận: “Bà….”

Thấy tình hình càng ngày càng mất kiểm soát, Lê Nguyệt Nghi vội vàng đứng ra ngăn cản.

“Ba mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa. Là do con không cẩn thận làm lộ thân phận của chị. Con… con thật sự xin lỗi chị, con cũng xin lỗi ba mẹ, tất cả là lỗi của con…”

“Tại sao con phải xin lỗi? Nguyệt Nghi, con đừng lương thiện quá!”

“Người khác không chỉ con, vậy thì để mẹ mời giáo sư giỏi nhất đế đô về dạy cho con! Ở nhà họ Lê hưởng thụ vinh hoa phú quý mười sáu năm, chuyện nhỏ nhoi này cũng không làm được… Có người, đúng là đồ bạch nhãn lang* không biết cảm ơn……”

"Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang): Có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.

Nói xong, bà ta kéo Lê Nguyệt Nghi đi luôn mà không thèm liếc mắt nhìn Lê Sở Hề một cái.

Ở một góc mà Lê Gia Minh và Cố Vân Phương không nhìn thấy, Lê Nguyệt Nghi quay đầu nhìn Lê Sở Hề đáy mắt tràn đầy vẻ đắc ý.

Vẻ mặt Lê Sở Hề vô cảm, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.

Cô nghe thấy Cố Vân Phương nói cô là “con hoang”.

Những lời mà Cố Vân Phương vừa nói vẫn còn vang vọng bên tai cô.

Dù cho cô không phải là con gái ruột của Cố Vân Phương, nhưng Cố Vân Phương cũng đã nuôi dưỡng cô mười sáu năm. Ngay cả con chó cũng sẽ có cảm tình.

Hóa ra, cô ở trong mắt bà ta cũng chỉ là một đứa “con hoang” “bạch nhãn lang”….

Đây là người mà mười sau năm nay cô gọi là mẹ sao?

Đáng thương cho kiếp trước cô còn cảm thấy Cố Vân Phương vẫn luôn yêu thương mình. Cho nên, mặc dù Lê Nguyệt Nghi đối xử với cô như thế nào, cô cũng không nói gì mà chỉ yên lăng chịu đựng.

Bởi vì Lê Nguyệt Nghi là con gái ruột của bà ta mà cô lại không muốn làm bà ta đau lòng.

Hiện tại xem ra, những gì cô làm đều là trò cười trong mắt họ.

Lê Sở Hề nhìn về phía Lê Gia Minh.

“Ba….”