Chương 15: Chắc Chắn Có Qủy!

Sở dĩ kiếp trước Mạc Lệ Lệ ghét cô như vậy còn có một nguyên nhân khác, đó chính là Mạc Lệ Lệ thích Liêu Văn Bách, mà Liêu Văn Bách lại là vị hôn phu của cô.

Cho nên, Mạc Lệ Lệ vẫn luôn giúp Lê Nguyệt Nghi hãm hại, bôi đen cô.

Chắc chắn Mạc Lệ Lệ lại không ngờ rằng, cô ta tốn công tốn sức đối phó với cô. Cuối cùng, Liêu Văn Bách lại ở bên Lê Nguyệt Nghi.

Xem ra, Lê Nguyệt Nghi cũng không coi Mạc Lệ Lệ là chị em tốt, chẳng qua chỉ là tình chị em plastic mà thôi.

Có lẽ, cô có thể lợi dụng điểm này…

Khi Lê Nguyệt Nghi thu hồi ánh mắt, có chút hoảng hốt khi đối diện với vẻ mặt lúc cười lúc không của Lê Sở Hề.

Nghĩ đến người con trai vừa rồi, không nhịn được mà đỏ mặt.

“Chị, người vừa rồi là ai vậy? Thật đẹp trai.”

“Liêu Văn Bách, là thiếu gia duy nhất của nhà họ Liêu cũng là vị hôn phu của chị, là anh rể tương lai của em. Nhà họ Liêu và nhà họ Lê đã qua lại nhiều năm nay, ban đầu cũng có ý định kết thông gia. Bởi thế, hôn sự của hai gia đình đã được các trường bối ngầm đồng ý, chờ sau khi tốt nghiệp đại học sẽ lập tức đính hôn.” Lê Sở Hề nói.

Nghe thế, vẻ mặt Lê Nguyệt Nghi có chút thất thần.

“Nói cách khác, muốn cùng anh Văn Bách kết hôn phải là thiên kim nhà họ Lê đúng không? Nếu năm đó tôi….”

Nói được một nửa, cô ta cắn môi dừng lại, ánh mắt lóe lên.

Lê Sở Hề thu hết biểu cảm trên khuôn mặt Lê Nguyệt Nghi vào mắt, khóe môi lặng lẽ nhếch lên, trên mặt lại nhàn nhạt nói: “Sắp vào học rồi, chúng ta đi thôi.”

Sau khi hai người rời đi, môt bóng người thon dài bước ra từ sau thân cây lặng lẽ nhìn bóng lưng mảnh khảnh một lát. Quý Thanh Triển giơ ngón tay thon dài lên đỡ gọng kính vàng, khuôn mặt lạnh lùng giống một hồ nước phẳng nổi lên vài gợn sóng.

“Thú vị.”

Lần đâu tiên gặp cô, khi ấy cô vẫn là vị thiên kim đại tiểu thư vô lo vô nghĩ, đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ đơn thuần. Lần hai gặp lại, ai ngờ lại trong hoàn cảnh này, đối mặt với việc thân phận bị người khác vạch trần cô không hề có sự kinh hoàng, hoảng sợ như tưởng tượng mà trái lại còn vô cùng thản nhiên mà thừa nhận.

Mà vừa rồi…

Nhớ tới đôi mắt linh động, gian xảo của cô gái, giống như một tiểu hồ ly đang diễn kịch lừa gạt người khác, mắt phượng của Quý Thanh Triển khẽ nheo lại.

Rõ ràng vẫn là con người ấy, nhưng lại có chỗ nào đó thay đổi mà anh cũng không nhìn ra.

Rốt cuộc, chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì?

Ban đầu, Lê Sở Hề đối với anh chỉ là một cô thiên kim có phần đặc biệt, khiến anh nhớ tên.

Nhưng hiện tại…

Quý Thanh Triển đứng tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên lấy điện thoại ra bấm một dãy số rồi gọi.

“Lý Vinh, giúp tôi điều tra một người….”

Anh vừa cúp điện thoại thì Thịnh Chính Nguyên từ đâu chạy tới: “Thanh Triển, tại sao cậu đi nhanh thế? Vừa rồi tôi có gọi cậu mà cậu cũng không đợi tôi!”

Nói xong, ném một ánh mắt thăm dò về phía Quý Thanh Triển.

“Cậu đứng ở đây làm gì?”

“Không có gì.” Quý Thanh Triển thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói.

Thịnh Chính Nguyên: “…”

Không có việc gì sao anh lại đứng ở đây cả nửa ngày?

Có quỷ!

Chắc chắn có quỷ!



Trong trường, tin đồn lan nhanh một cách chóng mặt.

Chỉ trong một tiết học, cả trường học đều biết Lê Sở Hề không phải thiên kim chân chính nhà họ Lê, năm đó là do bị người ta đánh tráo.

Thời điểm tan học, cửa lớp Lê Sở Hề đều bị mọi người vây kín để xem náo nhiệt.

Còn nhân vật chính lại đắm mình trong sách vở, hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào.

Ở kiếp trước, thành tích của cô vẫn luôn đứng đầu, kết quả bởi vì chuyện thân phận bị bại lộ ra ngoài nên thành tích của cô tụt dốc không phanh. Đến cuối cùng, thậm chí là một trường bình thường cũng không thể đỗ được. Mà biểu hiện của Lê Nguyệt Nghi ngay từ đầu cũng rất bình thường, nhưng lại được Cố Vân Phương mời gia sư về dạy phụ đạo cho cô ta đã thi đậu trường đại học top đầu dưới sự hướng dẫn của giáo viên.

Sống lại một đời, ngoài việc khiến những kẻ muốn hại mình phải trả giá. Đồng thời, cô cũng muốn hoàn thiện bản thân, khiến bản thân trở nên tốt hơn.

Cô không muốn biến thành Lê Sở Hề hèn nhát, tự ti của kiếp trước nữa.

Tuy nhiên, Lê Nguyệt Nghi vừa mới chuyển đến đây, chưa thể theo kịp tiến độ của mọi người. Cô ta muốn hỏi cô một câu, nhưng cô lại không muốn trả lời nên viện cớ có việc bận không thể trả lời.

Lê Nguyệt Nghi hận đến ngứa răng.

Lúc sau trở về nhà, việc đầu tiên cô ta làm là đi tìm Lê Gia Minh tố cáo cô.