Ngu An ở gần Ôn Tuân nên dễ dàng nhận ra sự thay đổi cảm xúc của anh, cậu nhạy cảm nhận thấy tâm trạng của ba đang trở nên tồi tệ.
"Ba ơi?" Ngu An lo lắng ôm chặt cổ Ôn Tuân, nhét cơ thể mềm mại của mình vào lòng ba: "Ba đừng giận... hít vào thở ra, đừng nổi nóng."
Ôn Tuân thở dài, dựa vào vai nhỏ bé của Ngu An: "Ba không muốn đi làm..."
Người bên kia điện thoại tất nhiên có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Ngu An và Ôn Tuân, anh ta nghe thấy giọng nói ngây thơ của cậu bé đang an ủi ba, tâm trạng bồn chồn dường như cũng được xoa dịu.
"Giáo sư, hay là anh cũng đem con anh đến đây?" Người đàn ông đề xuất với vẻ hy vọng: "Anh có thể để cháu ở vườn thực vật, ở đó có nhiều trẻ con, cháu sẽ không cảm thấy buồn chán đâu."
Ngu An vừa nghe thấy có thể đi làm cùng ba, lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh nhìn Ôn Tuân.
Mặc dù có quản gia và người giúp việc nhà họ Lận, nhưng Ôn Tuân vẫn không yên tâm để Ngu An ở nhà một mình, anh không vội vàng đồng ý với người đàn ông: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đứa trẻ nhà họ Phó đã trở nặng."
Sắc mặt Ôn Tuân trầm xuống: "Tôi sẽ qua ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Ngu An nhìn Ôn Tuân tiếp tục gọi cho Lận Hoài Trần, hỏi về kết quả kiểm tra sức khỏe của Ngu An.
Lận Hoài Trần: "Mọi thứ đều khỏe mạnh, chỉ có một chút thiếu dinh dưỡng, giống như mẹ đã nói, ngưỡng tinh thần của đứa trẻ này rất cao, không cần lo lắng nó sẽ bị ô nhiễm bởi dị chủng, những điều khác tôi sẽ nói với anh khi về nhà."
Người tiếp xúc với dị chủng sẽ có hai khả năng, hoặc là biến dị nâng cao ngưỡng tinh thần, từ đó phát triển dị năng; hoặc là bị ô nhiễm mất đi lý trí, trở thành một cái xác biết đi.
Ôn Tuân biết Lận Hoài Trần có một số điều không tiện nói qua điện thoại, sau khi xác nhận Ngu An sẽ không bị ô nhiễm bởi dị chủng trong căn cứ, anh mới bắt đầu thu xếp đồ đạc để đưa cậu bé cùng đến căn cứ.
Căn cứ nằm ở phía đông Vịnh Lam Nguyệt, chỉ cần mười mấy phút là có thể đi bộ đến nơi.
Đây là lần đầu tiên Ngu An đến căn cứ, cậu bé bị choáng ngợp bởi tòa nhà khổng lồ này.
Căn cứ có ba tòa nhà lớn, những bức tường cao ngất bao quanh, ngăn cản tầm nhìn từ bên ngoài, những tay súng bắn tỉa ẩn nấp trong bóng tối luôn cảnh giác, vừa phòng thủ từ bên ngoài vừa luôn chú ý đến tình hình bên trong căn cứ.
Ngu An giống như một chú mèo con đến môi trường lạ, bước từng bước nhỏ theo sau Ôn Tuân, bàn tay nhỏ nắm chặt tay ba, đôi mắt màu xanh hồ quan sát xung quanh.
Nhân viên canh gác ở cổng căn cứ nhìn thấy Ôn Tuân liền cung kính gọi một tiếng Giáo sư Ôn, sau đó mở cánh cổng nặng nề cho anh vào.
Người bảo vệ chú ý đến Ngu An bên cạnh Ôn Tuân, gọi Ôn Tuân lại: "Giáo sư, đứa trẻ này là con của anh phải không?"
Căn cứ không cho phép người không liên quan vào, nhưng một số nhà nghiên cứu không thể cân bằng giữa gia đình và công việc, đôi khi cũng sẽ đem con cái của họ đến, chỉ cần làm một thẻ thông hành cho trẻ là được.
Ôn Tuân có vị trí đặc biệt trong căn cứ, sau khi anh gật đầu, không cần bằng chứng liên quan, người bảo vệ trực tiếp xin thẻ thông hành, đưa Ngu An đến trước máy tính để ghi nhận vân tay và thông tin võng mạc.
Ngu An mím chặt môi nhỏ vì căng thẳng, sau khi hoàn thành, cậu nói lời cảm ơn với người bảo vệ rồi lập tức chạy về bên cạnh Ôn Tuân.
Có nhiều bước kiểm tra trước khi vào căn cứ, Ôn Tuân được miễn các bước này, anh bế Ngu An vào bên trong căn cứ, đầu Ngu An tựa trên vai Ôn Tuân, nhìn phòng thí nghiệm hiện đại và to lớn này với ánh mắt kinh ngạc.
Các nhà nghiên cứu bước đi vội vã, tay cầm các loại tài liệu, mọi nơi đều bận rộn nhưng có trật tự, những nhà nghiên cứu đi ngang qua Ngu An và Ôn Tuân đều dừng bước, kính cẩn gọi một tiếng Giáo sư Ôn.
Ôn Tuân gật đầu để chào hỏi, cơ bản không nói gì, các nhà nghiên cứu cũng đã quen với sự lạnh lùng và thờ ơ của anh, sau khi chào hỏi họ lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
"Ba ơi, chúng ta sẽ đi đâu vậy?" Sau khi lên thang máy, Ngu An kéo kéo góc áo Ôn Tuân, rụt rè nói: "Ở đây có nhiều người quá."
Tô Lan Đức luôn nhớ trách nhiệm của mình, vừa định an ủi Ngu An, chẳng hạn như gϊếŧ hết những người khác trong thang máy này, nhưng vừa mới thò đầu ra, con bạch tuộc nhỏ đã bị Ôn Tuân dùng một ngón tay chọc trở lại, lăn tròn trở lại vào mũ.
Tô Lan Đức: "..."
Quả nhiên, con người này vẫn đáng ghét như mọi khi.
Ôn Tuân bế Ngu An lên, vỗ nhẹ lưng cậu: "Lát nữa chúng ta sẽ đi khám bệnh cho một anh trai, An An phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ba nhé."
Ngu An ôm cổ Ôn Tuân, ngoan ngoãn gật đầu: "Bị bệnh rất khó chịu, con sẽ ngoan ngoãn, không làm ồn anh ấy đâu."
Thực ra những năm qua Ngu An chưa từng bị bệnh, nhưng cậu đã từng thấy bà Liu chăm sóc cậu bị bệnh, bà ho rất khó chịu, đau đầu, thậm chí không muốn ăn, đôi khi còn nôn.
Khi gặp anh trai bị bệnh, Ngu An mới nhận ra bệnh của anh ấy không giống với bệnh của bà Liu, cách một bức tường, Ngu An nhìn thấy anh trai bị bệnh qua một lớp kính dày.
Cậu thiếu niên lớn hơn cậu vài tuổi bị trói chặt trên giường, toàn thân run rẩy dữ dội, tóc và lông mi phủ đầy sương giá, băng tuyết không ngừng lan rộng từ cơ thể cậu ấy.
Các nhà nghiên cứu mặc đồ bảo hộ dày cộm luống cuống tiêm các loại thuốc cho cậu ấy, nhưng khi họ đến gần, băng tuyết sẽ lan theo găng tay lên cánh tay họ.
Cứ vài giây, các nhà nghiên cứu lại thay phiên nhau, người được thay ra đi sang một bên lấy thuốc đổ lên cánh tay, thuốc và băng tuyết trắng xóa chạm nhau bốc khói trắng.
Khi Ngu An bước vào phòng, cậu cảm thấy một cơn lạnh, cậu bé sợ lạnh co rúm người lại, xoa xoa cánh tay, Tô Lan Đức lén lút bò lên cánh tay cậu, dang rộng tất cả các xúc tu, bám chặt lấy cậu, cố gắng sưởi ấm cho cậu.
Ôn Tuân cởϊ áσ khoác đắp lên người Ngu An, mang đến cho cậu một chiếc ghế đẩu nhỏ, đặt ở một nơi không vướng víu: "An An ngồi đây đợi ba, ba làm việc xong sẽ đưa con về nhà."
Ngu An gật đầu, ánh mắt luôn dõi theo Ôn Tuân, Ôn Tuân trao đổi vài câu với chú đeo kính, mặc áo blouse trắng, đeo găng tay y tế, bắt đầu kiểm tra tình trạng của cậu thiếu niên.
Chẳng bao lâu sau, nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng dần, Ngu An nhìn chăm chú vào bóng lưng của Ôn Tuân, môi nhỏ khẽ mím lại, cậu phát hiện ra hơi thở của ba đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.