Chương 1: Ngươi hẳn nên gọi ta là lão tổ tông

“Tiểu cô nương, ta tới đây!”

Căn phòng được thắp sáng bằng ánh đèn ngủ lập lòe, cánh hoa hồng rơi rụng, vô cùng xa hoa, lộng lẫy. Trên giường có một chiếc chăn cuộn tròn gọn ghẽ. Chắc đây chính là bữa ăn đêm nay của hắn.

Trương Kiến Dân lau nước miếng, bước chân nhẹ nhàng, đôi tay múp míp trực tiếp vén chăn rồi nhào lên.

Cảm giác này... Không đúng!

Hắn nâng cơ thể mập mạp của mình lên, dụi mắt. Nhìn kỹ hơn, một chậu hoa ăn thịt người đang há to miệng, chuẩn bị đem hắn một ngụm nuốt vào. Trương Kiến Dân sợ tới mức đem chậu hoa ném văng ra xa, chui tít vào góc giường, tức muốn hộc máu nói: “Người đâu! Đem người bắt trở lại cho ta!”

Sau khi chậu hoa rơi xuống đất, một cơn gió ngang qua thổi tung rèm cửa.

Người ngồi trên giường rụt rụt cổ ngẩng đầu lên.

“Ta nghe nói, ngươi tìm ta?”

Thiếu nữ ngũ quan vô cùng xinh đẹp, mặc áo sơ mi đen đứng bên mép giường, bên tai có vài sợi tóc lay động. Làn da trắng nõn lạnh lùng, khí chất hoa lan tựa tiên nữ. Lúc này, cô ấy đang cầm chậu cây ăn thịt người bằng đầu ngón tay tái nhợt, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ý cười lười biếng. Chậu hoa ăn thịt người bị nhìn chằm chằm nào còn có ý hung ác như trước, nó buộc chặt rễ cây, thẹn thùng đem lá cây che ở trên mặt.

Vân Hi vốn là lão tổ huyền học đã sống mấy ngàn năm ở Thiên cung, vẫn luôn phụ trách quản lí các loại khí vận sinh tử khắp thế gian. Qua mấy ngày nữa chính là thời gian thiên địa hòa làm một, Vân Hi vốn định luyện một ít Duyên Thọ Đan, phân phát cho hậu nhân bên dưới. Không nghĩ tới, ngọn lửa mất khống chế, một vụ nổ mạnh trực tiếp làm cô xuyên không đến gia tộc của hậu bối mình. Mà hậu bối này cùng chính mình có cùng tên, đều kêu Vân Hi. Hiển nhiên, người này lại không hề kế thừa chút ưu điểm nào của cô, thậm chí còn bị người ta bán đi mà không biết.

Trương Kiến Dân si mê nhìn chằm chằm vào nữ tử đứng trước giường, dáng người dưới lớp sa mỏng mờ ảo, mông lung dưới ánh trăng. Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, một đôi mắt hồ ly như muốn cuốn sâu người ta vào vòng xoáy.

“Tiểu mỹ nhân, mau tới đây, để ta yêu thương, chăm sóc ngươi.” Trong mắt hắn tràn ngập du͙© vọиɠ, đã gấp không chờ nổi muốn xé nát thân thể mỹ nhân.

Vân Hi giơ tay nhẹ vỗ về hoa ăn thịt người, đầu ngón tay di chuyển: “Đi thôi!”

Hoa ăn thịt mới vừa rồi còn thẹn thùng, kích thước nháy mắt gia tăng mấy lần. Chậu hoa trực tiếp nổ tung.

Trương Kiến Dân ngẩng đầu nhìn vật khổng lồ trước mắt, rượu đã tỉnh hơn phần nửa, liền hướng về phía cửa nhanh chân chạy chối.

“Cứu tôi với! Có quỷ! Cứu!”

Vân Hi nhấc chân ngồi trên ghế, một bên xem diễn, một bên chậm rãi thưởng trà.

Hoa ăn thịt người mang bộ mặt hung ác, miệng đầy răng nang, từng bước từng bước nhảy về phía cửa. Trương Kiến Dân cố gằng giữ cửa: “Mày, mày đừng tới đây, đừng tới đây, cứu tôi với!”

Một mùi hương kì lạ lan tỏa khắp phòng, hai chân hắn run rẩy như cầy sậy, trên mặt đất có một vũng chất lỏng màu vàng.

“Chị gái, cô nãi nãi à, cầu xin ngươi, mau làm con quái vật này dừng lại đi, cầu ngươi!” Hắn nhìn hoa ăn thịt người cách mình ngày càng gần, một bên chạy, một bên khóc.

Vân Hi nhìn một người, một hoa chơi đuổi bắt trong phòng, nghiêm túc nói: “Luận vai vế, ngươi hẳn nên gọi ta một tiếng lão tổ tông.”

Cô đã sống mấy ngàn năm, một tiếng lão tổ tông vẫn còn tạm chấp nhận được.

“Ai u, tổ tông, lão tổ tông, ngài mau làm nó dừng lại đi! Tôi chỉ là lấy tiền làm việc thôi!” Hắn hiện tại vô cùng hối hận, lúc trước chính mình là bị mỡ heo che mắt mới có thể tiếp nhận cái việc đau khổ như vậy.

Vân Hi nhấp nhẹ một ngụm: “Vậy ngươi biết cái gì, tất cả liền nói cho ta.” Cô hơi nhướng mày, tốc độ hoa ăn thịt người phía sau hiển nhiên đã chậm lại.

Trương Kiến Dân thừa dịp khoảng trống thở hổn hển, nhanh chóng nói ra toàn bộ.

Hắn vốn dĩ chính là một đạo diễn tuyến thấp, các tác phẩm của hắn cũng không có gì nổi bật. Phải tốn một số tiền lớn hắn mới biết được hôm nay ở nơi này có đoàn làm phim tụ tập. Hắn tưởng rằng chính mình có thể ở chỗ này quen thêm mấy đạo diễn, cặn bã trong tay bọn họ cũng đủ để cho hắn ăn mấy đời.

Không nghĩ tới, uống đến nửa chừng, có người đưa cho hắn tờ giấy, nói rằng phòng trên lầu có chuẩn bị cho hắn một kinh hỉ. Sau khi thành công, người đó sẽ giúp hắn giới thiệu với mấy vị đạo diễn.

Bị sắc lợi che mắt, hắn cầm thẻ phòng trực tiếp đi vào.

Vân Hi hiểu rõ, nhất định là có người muốn hại cô, lại sợ sự tình bại lộ, hắn chẳng qua chỉ là kẻ chết thay mà người nọ tìm cho mình mà thôi.

“Tổ tông, ta đã nói hết với ngài rồi, những thứ khác cái gì ta cũng không biết, ngài buông tha ta đi!” Trương Kiến Dân mệt mỏi lè lưỡi, đêm nay hắn thật sự đem khả năng vận động cả đời ra dùng.

Vân Hi nghiêng đầu, ngón tay như ngọc khẽ vuốt cằm. Suy nghĩ một chút, cô nói: “Đã sớm buông tha ngươi rồi nha!”

Trương Kiến Dân sợ hãi nhìn về phía sau, con quái vật khổng lồ vừa chạy theo phía sau hắn, lúc này đang nằm ở bồn tắm vui vẻ thoải mái uống nước một cách nhàn nhã. Như là nhận ra ánh mắt của hắn, hoa ăn thịt người khẽ nhướng mi, châm chọc nhìn hắn một cái liền quay đầu lại.

Hắn loạng choạng chạy tới, trực tiếp quỳ gối dưới chân Vân Hi: “Tổ tông, ngài đại nhân đại lượng tha cho ta, ta trên còn mẹ già dưới có con trẻ a!”

“Ngài buông tha ta, sau khi ra ngoài ta tuyệt đối sẽ không nói nhảm!”

Vân Hi không nói, gõ nhẹ bàn tay ngọc ẩn dưới lớp tay áo, hiểu rõ cười cười, vậy ra cháy nhà mới ra mặt chuột. Đôi mắt hồ ly đảo hai vòng, lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Buông tha ngươi thì cũng có thể, ngày mai đến Canal Bay Vân gia, giúp ta làm một việc.”

Đại não Trương Kiến Dân đang điên cuồng chạy loạn, họ Vân trong thủ đô rất hiếm, Vân gia ở tại khu biệt thự cao cấp xa hoa như Canal Bay cũng chỉ có một cái. Hắn hoảng sợ há to miệng, thanh âm vặn vẹo: “Ngươi… ngươi là, ngươi là Vân gia đại tiểu thư, Vân Hi?”

“Ngày mai chờ ta ngoài biệt thự.”

Trương Kiến Dân vội vàng đồng ý, hắn ngẩng đầu, trừ bỏ lay động nơi cửa sổ, không thấy có một bóng người, thần kinh vốn đang căng chặt đột nhiên thả lỏng, trực tiếp hôn mê.

Dưới lầu, những người phục vụ trong khách sạn thường xuyên quay đầu lại. Nữ tử lắc lư, một thân sa mỏng gợn sóng dưới ánh trăng, phảng phất như nhìn thẳng vào cô chính là một loại khinh nhờn.

Vân Hi đi bộ trên đường, mặc dù cô đã sống 5000 năm nhưng vẫn không biết gì về phần mềm đặt taxi. Sớm biết vậy trước đó liền để Trương Kiến Dân dạy cô trước rồi mới buông tha hắn.

Nhưng vào lúc này, một chiếc Cayenne màu đen nhãn hiệu Beijing A lái về phía chạng vạng. Vân Hi lập tức đi lên phía trước, hướng tới chiếc siêu xe vẫy vẫy tay.

Xe dừng lại, tài xế mở ra hơn một nửa cửa sổ, kinh ngạc nhìn Vân Hi, ân cần hỏi: “Cô gái nhỏ, có việc sao?”

Vân Hi lông mày cong cong, trong đôi mắt đen nhanh lấp lánh đầy tinh quang: “Ta không biết đường, nếu ngươi rời đi, có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường không?”

Tài xế lộ vẻ mặt khó xử, qua kính chiếu hậu cẩn thận nhìn người ngồi ghế sau, đương nhiên hắn không có quyền đưa ra quyết định.

Bỗng nhiên, ghế sau truyền đến một giọng nói khàn khàn êm dịu như tiếng đàn Cello: “Không được!”

Vân Hi xuyên qua cửa số xe nhìn lại, ngồi ở ghế sau có một người đàn ông dáng người tuyệt mỹ, nam nhân mày rậm mắt sâu, mũi cao thẳng, ngũ quan tuấn tú. Đặc biệt là đôi tay của hắn, khớp xương thon dài hơi phiếm lạnh giao nhau đặt ở đầu gối, mãnh liệt đánh sâu vào thị giác, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, đầu móng có chút hồng.

Nhìn đôi tay ẩn hiện dưới lớp vải mỏng, tật xấu tay khống của cô lại tái phát.

Vân Hi khẽ mở môi đỏ: “Tiên sinh, ngài đang tìm linh diệp sao? Nếu tiên sinh có thể cho ta nhờ một đoạn đường, ta dùng linh diệp để làm tiền xe, như thế nào?”