Nàng dùng khăn tay lau đi vết bẩn trên tay của mình, còn quay sang những người bên cạnh, ra lệnh cho bọn họ làm theo ý của mình.
“Không. Đây là con của bệ hạ, các ngươi không được làm như vậy.”
“Tĩnh Tần nương nương. Nếu như trước đây bệ hạ không có say rượu, đi nhầm đến Chỉ Lan Cung của ngài, ngài mới có thai. Nhưng mà kể từ khi ngài mang thai, bệ hạ liền không đến Chỉ Lan Cung thăm ngài một lần, hiện tại Bệ Hạ làm sao còn nhớ ngài là ai nữa kia chứ.”
Tĩnh Tần nghe những lời này, trong lòng cũng có chút đau nhói.
Quả thật từ sau đêm hôm đó, Hoàng Đế đã không còn đến Chỉ La Cung của nàng nữa.
“Con của ta vẫn còn sống. Nếu như các ngươi dám làm hại nó, ta sẽ liều mạng với các ngươi.”
Tĩnh Tần đem Lăng Nguyệt ôm thật chặt, toàn thân của nàng run lên, tuy đứa bé không cử động, nhưng mà thân thể nó còn ấm, nàng không tin là nó đã chết.
“Sao còn chưa ra tay, trời cũng đã sắp sáng, nhanh chóng làm xong chuyện còn về bẩm báo lại với nương nương.”
Diêm Ma Ma rất là sốt ruột, nàng đã có phần mất bình tĩnh, lớn tiếng kêu gọi những người bên cạnh chạy đến đoạt đứa bé từ trong tay của Tĩnh Tần.
[Kịch bản cẩu huyết gì thế này? Ta vừa mới đầu thai sống lại liền phải chết hay là sao?] Lăng Nguyệt nhắm mắt lại, nắm lấy đôi tay nhỏ xíu của mình.
Trong lúc lôi kéo, nàng cảm nhận được cánh tay của mình bị nắm chặt thật đau nhức. Dù là vậy, nàng vẫn là im lặng suy nghĩ biện pháp tự cứu, chứ không dám tùy tiện lên tiếng.
“Thả con của ta ra, nó còn chưa chết, nhanh chóng buông nó ra.”
Tĩnh Tần tiến lên cướp đoạt, nhưng mà không chú ý đến liền đem bản thân mình cũng té nhào xuống dưới đất.
“Đúng là thứ không biết điều.”
Diêm ma ma nâng chân phải của mình lên đá Tĩnh Tần một cái ra xa, nàng liền ôm lấy Lăng Nguyệt hướng ra bên ngoài cửa phòng mà đi.
“Bệ hạ giá lâm.”
Một tiếng bẩm báo, kinh ngạc trong phòng tất cả mọi người.
[Bệ hạ?]
Lăng Nguyệt lặng lẽ thở dài một hơi:
[Quả nhiên, xuyên qua là phải mang theo ánh sáng của nhân vật chính, nếu không sẽ chết rất là thảm.]
Lăng Nguyệt trong đầu tìm kiếm thế giới này tin tức.
“Leng keng.”
Đột nhiên, một âm thanh thanh thúy vang lên, trong đầu của Lăng Nguyệt hiện lên một cái màn hình lớn.
“Đại Lương năm 921, lập quốc mười bốn năm, Hoàng Đế Quân Kình Thương vốn là tiền triều đại tướng quân, kiêu dũng thiện chiến, sát phạt quả đoán, lại bởi vì Hoàng Đế trước đó trời sinh tính đa nghi, lập được công lớn về sau liền muốn diệt trừ hắn.”
“Quân Kình Thiên phấn khởi phản kích, ép thiên tử hiệu lệnh chư hầu, cuối cùng, chịu tiền triều Hoàng Đế nhường ngôi được thiên hạ xưng Đế, tự lập làm Đại Lương.”
“Lương Hoàng Quân Kình Thiên, nghe đồn hắn là bạo quân, thủ đoạn ngoan lệ, người người kiêng kị...”
Đung ý thức nhìn qua hệ thống giới thiệu, nàng kinh ngạc mình xuyên qua sau cũng có mang theo hệ thống, đối với thế giới này cũng có nhận thức nhất định.
“A.. Bệ... Bệ hạ.”
Thân thể hơi chao đảo một cái, Lăng Nguyệt cảm nhận được Diêm ma ma đang quỳ xuống.
Cũng có mấy phần may mắn, lão bà không đem nàng ném ra bên ngoài, bằng không thì, cái mạng nhỏ của mình khó có thể giữ lại.
Dù may mắn còn sống, cánh tay cùng chân nhỏ vừa mới sinh yếu đuối như thế này không tàn phế thì mới lạ.
“Nghe nói Tĩnh Tần sinh con?”
Âm thanh trầm thấp như tiếng đàn dương cầm vang lên, đôi hàng lông mày của Lăng Nguyệt khẽ động một chút.
[Khá là êm tai.]
Có vẻ như Hoàng Đế Đại Lương trong lịch sử vốn là mỹ nam tử, đẹp tựa Phan An.
Thế cho nên, nếu có cái xinh đẹp cha cũng rất đẹp mắt.