Chương 1: Mới đến liền phải chết

"Ô.”

Lăng Nguyệt cố gắng mở mắt ra, nhưng nàng không làm được, càng đáng sợ hơn là nàng phát hiện có một bàn tay lớn kèm theo mùi máu tươi đang che lại mũi cùng miệng của nàng.

Làm cho nàng có cảm giác không thể nào hít thở nổi nữa.

“Hừ. Nhóc con, có trách thì trách mình đầu thai nhầm chỗ, ở trong hoàng cung Đại Lương này Hoàng Hậu nương nương chính là trời, nô tỳ cũng không còn cách nào khác.”

Nghe được lời nói độc ác của người đàn bà này, Lăng Nguyệt khẽ giật mình thầm nghĩ.

[Hoàng cung Đại Lương?]

[Hoàng Hậu nương nương?]

[Đây là tình huống gì vậy?]

Lăng Nguyệt nghĩ mãi không ra.

Nàng vốn là một nhà khoa học trẻ tuổi tại thế kỷ 21, đi theo đoàn khảo cổ tiến vào sa mạc tìm được một ngôi mộ cổ có thời gian rất lâu năm về trước.

Trong lúc nàng đang nghiên cứu văn tự cổ xưa trên chiếc quan tài bằng đồng thì có nhân viên đến gọi nàng.

Nàng quay đầu lại nhìn, thì thấy trên tay của vị nhân viên đó đang cầm một bức tranh cổ, khi bức tranh mở ra, nàng ngạc nhiên phát hiện người trong bức tranh cùng mình giống nhau như hai giọt nước.

“Oanh.”

Bỗng nhiên bức tranh tự cháy, lăng mộ cũng rung chuyển, dưới chân của nàng đang đứng xuất hiện một hố đen, nàng bị rơi vào bên trong đó.

Khi tỉnh lại liền ở nơi này rồi, còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị người ta dùng tay muốn bóp chết mình.

“Ư.”

Lăng Nguyệt muốn đem bàn tay to lớn kia đẩy ra khỏi miệng của mình, nhưng nàng kinh ngạc phát hiện ra ngay cả một đầu ngón tay của đối phương mình cũng không thể nào chạm vào được.

Nàng đưa chân lên đá, cũng không làm nên trò trống gì, vì nàng chỉ nhất lên được vài centimet là cùng.

[Tiêu rồi.]

Lăng Nguyệt kinh ngạc vô cùng phát hiện ra mình đã xuyên không.

Nàng còn xuyên vào một đứa bé vừa mới sinh ra không lâu.

“Diêm ma ma.. Diêm ma ma. Con của ta. Con của ta ở đâu?”

Một âm thanh yếu ớt từ một nơi khác truyền đến.

Nghe âm thanh này, Lăng Nguyệt vui mừng, nàng há miệng ra muốn cầu cứu, nhưng rất nhanh nàng phát hiện ra mình không cách nào có thể lên tiếng được cả.

Nàng cố gắng mở mắt ra, nhưng xung quanh lại là một màu đen như đêm tối.

Không thể nào làm được gì khác, Lăng Nguyệt chỉ có thể dùng ra chiêu cuối cùng, nàng thả tay xuống, chân cũng duỗi thẳng ra, không còn cử động gì nữa.

Không sai, nàng là muốn giả chết, để qua mắt bà lão độc ác muốn dồn nàng vào con đường chết này.

[Chết rồi? Đúng là trẻ con mới sinh, chết quá dễ dàng.]

Diêm ma ma trong lòng âm thầm nghĩ.

Sau đó, nàng đem Lăng Nguyệt đặt xuống trên giường, nhìn qua Tĩnh Tần dùng giọng điệu quái gở nói:

“Tĩnh Tần nương nương. Cho ngài xem một chút, ngài sinh ra là một cái thai chết, về sau cũng đừng có nói nô tỳ lừa gạt ngài.”

“Không. Con ta, con của ta.” Tĩnh Tần mới sinh còn vô cùng yếu đuối, đôi tay của nàng cũng khá lạnh, nhưng vẫn cố gắng ôm lấy Lăng Nguyệt vào trong lòng của mình.

[Ấm áp quá.]

Được Tĩnh Tần ôm ấp, Lăng Nguyệt cảm giác khá hơn một chút, nhưng bây giờ nàng đang suy nghĩ phải làm sao có thể cứu lấy bản thân trong hoàn cảnh ngặt nghèo này.

“Được rồi. Tĩnh Tần nương nương, thai chết này ngài cũng đã xem qua, không cần ôm quá chặt, như vậy sẽ lây nhiễm tử khí, đối với cơ thể của ngài hoàn toàn không tốt.”

Diêm ma ma nói xong, liền muốn ra tay đem Lăng Nguyệt từ trong tay của Tĩnh Tần cướp trở về.

“Không. Ngươi cút đi ra, ta không cho phép ngươi chạm vào con của ta.”

Tĩnh Tần đột nhiên ngồi dậy, đem Lăng Nguyệt ôm thật chặt vào trong ngực của mình. Sau đó nàng quay sang Diêm ma ma quát lớn.

[Người mẹ mới này của mình thật sự rất tốt.]

Lăng Nguyệt nhìn Tĩnh Tần quan tâm lo lắng cho mình như vậy, trong lòng rất là ấm áp.

“Người đâu, nhanh đến đem cái thai chết này ôm ra khỏi người của Tĩnh Tần nương nương, sau đó tìm tấm chiếu rơm cuốn lại, mang nó ra bên ngoài cung chôn cất.”

Diêm ma ma cuối cùng cũng không còn giả vờ ngoan ngoãn nghe lời như trước nữa.