Chương 8

Cô bé nhỏ bé ngọt ngào nhưng lại rất dũng cảm.

Quả nhiên, con mắt cũng tinh tường.

Chỉ là không biết con cái nhà ai nhỉ?

Bé như vậy, cha mẹ đã để một cô bé ba tuổi mềm mại, yếu đuối, một mình ra ngoài, tự trông coi cổng đạo quan, đối mặt với sự trách móc của tất cả người lớn trong thôn, loại cha mẹ này ——

Thật sự không xứng làm người.

Hoắc Lê Thành cười lạnh một tiếng, giọng điệu bình đạm quét về phía nhóm lãnh đạo đứng phía sau: "Đây chính là hạng mục nghỉ dưỡng mà các người đã cam đoan sẽ thu lợi khổng lồ, không có vấn đề gì?”

Chỉ một câu hỏi thản nhiên nhưng đầy uy lực, lập tức khiến nhóm lãnh đạo mồ hôi vã ra như mưa, không biết phải giải thích thế nào.

Nếu Hoắc Lê Thành không tận mắt chứng kiến cảnh Tô Nhu Nhu và thôn dân xung đột nảy lửa trong đạo quan vừa rồi, có lẽ bọn họ đã có thể tùy tiện bịa chuyện, lẫn lộn đúng sai cho qua chuyện.

Nhưng không khéo lại để Hoắc Lê Thành bắt gặp ngay tại trận.

Bây giờ bọn họ phải biện minh sao đây?

Chẳng lẽ nói người dân đang diễn kịch hay sao?

Nhóm lãnh đạo đau khổ không nói lên lời, nhìn sắc mặt lạnh như băng của Hoắc Lê Thành, biết chắc dự án cải tạo đạo quan thành khu nghỉ dưỡng của thôn Tô Gia coi như đổ bể. Họ liền chuyển ý nghĩ, bỏ rơi thôn Tô Gia, ra sức giới thiệu cho Hoắc Lê Thành một thôn khác.

"Tổng giám đốc Hoắc, thôn Kiều Đầu Bảo phía Tây có đầm sen dài mười dặm, phong cảnh hữu tình, cũng là một nơi nghỉ dưỡng lý tưởng, chúng tôi đưa ngài qua đó xem nhé?"

Mặc cho họ thổi phồng lên tận trời xanh, nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, nhưng Hoắc Lê Thành cũng chẳng bày tỏ hứng thú gì.

Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt, dứt khoát gạt phăng dự án này: "Không cần, chúng ta quay về.”

Mất đi vụ hợp tác với nhà họ Hoắc, nhìn cả cái dự án du lịch nghỉ dưỡng mà cả xã kỳ công chuẩn bị suốt năm qua đổ bể, đều như ném đá trên sông, nhóm lãnh đạo nhất thời nóng hết cả ruột, chặn xe Hoắc Lê Thành lại không cho đi.

Trợ lý vội vàng gọi điện điều động vệ sĩ tới, lãng phí thêm chút thời gian nữa.

Đến chạng vạng, Tô Nhu Nhu bước ra khỏi đạo quan, khóa cửa lớn lại, nhìn chùm chìa khóa to đùng trên eo mình. Chùm chìa khóa này ngày thường khiến bao người trong thôn thèm đỏ mắt, nhiều lần thử gỡ trộm khỏi eo cô bé nhưng có chết cũng không lấy được.

Thế nhưng lúc này, cô bé dễ dàng tháo chùm chìa khóa khỏi eo, khóa cửa xong, lại cố rướn người đứng trên phiến đá, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, ném chùm chìa khóa vào trong sân.

Làm xong một loạt động tác gọn gàng, lúc nãy Tô Nhu Nhu mới thấy yên tâm.

Sư phụ đã sớm bày trận pháp trong đạo quan, người thường căn bản không vào được, chỉ có chùm chìa khóa này của cô bé mới có thể mở cửa ra. Bây giờ cô bé đã khóa cửa, ném cả chìa khóa vào trong rồi.

Như vậy thì không ai vào được nữa.