Chương 7

“Mọi người đừng đến nữa.”

Những người dân trong thôn vốn chỉ đến xem náo nhiệt bỗng chốc sững người, giật mình nhận ra rằng, chìa khóa cổng đạo quan này chỉ có mình Tô Nhu Nhu có, cũng chỉ có cô bé mới mở được.

Nếu cô bé đã quyết định từ ngày mai sẽ không ra mở cổng đạo quan nữa, thật sự bọn họ không có cách nào xông vào được.

Mất đi giếng nước mát ở đạo quan, những người dân trong thôn vốn tiếc tiền điện, tiền điều hòa, biết đi đâu tìm một nơi vừa mát mẻ vừa không tốn kém như vậy đây?

Nhất thời, động đến lợi ích của bản thân, tất cả mọi người đều nóng lòng, dùng đủ mọi chiêu trò với cánh cổng lớn đóng chặt. Đủ loại lời gian trá được nói ra.

“Tiểu Nhu Nhu, cháu giận các chú, các bác, các thím hả? Vừa rồi mọi người chỉ trêu chọc, nói đùa thôi mà! Mấy câu nói đùa mà cũng khiến cháu giận dỗi sao?”

“Nhu Nhu ngoan, ngày mai cô mua kẹo cho cháu ăn nhé, đừng giận dỗi nữa nha!”

“Cháu mau mở cửa ra, chờ lát nữa cậu cháu đánh cháu, nhất định thím sẽ che chở cho cháu, thay cháu nói chuyện, cháu với thím còn so đo gì chứ?”

Tuy nhiên, người dân trong thôn ồn ào náo loạn cả buổi, cánh cổng đạo quan vẫn đóng chặt, không một tiếng động, cuối cùng người trong thôn chỉ đành tức giận bỏ về.

Nhiều người mất hứng, bực bội quay bước trở về nhà, vừa quay người lại, ánh mắt lập tức bắt gặp vị tổng giám đốc Hoắc - Hoắc Lê Thành đang đứng bên ngoài đạo quan, dáng người cao lớn, lạnh lùng xa cách, xung quanh là đám đông vây quanh, cung kính, nhìn từ xa đã thấy là người xuất sắc nổi bật, khác xa người thường.

Họ tò mò nhìn về phía đó, thấy đám cán bộ xã đang khúm núm, nịnh nọt bên cạnh hắn, mơ hồ đoán ra thân phận của Hoắc Lê Thành.

Lập tức, có vài người dân trong thôn to gan, tham lam tiến lại gần, định bụng lấy lòng vị đại gia này, mong kiếm chác chút lợi lộc.

Vô ích thôi, còn chưa kịp lại gần, họ đã bị đám thuộc hạ của vị quan lớn kia đuổi đi.

Náo loạn đến mức mất hết mặt mũi.

Người trong thôn thấy vị ông chủ lớn đến từ Thủ Đô này thì rất tò mò, chẳng hiểu hắn đứng xem cái gì.

Ngay cả nhóm lãnh đạo trong thôn, mồ hôi vã ra như tắm cũng chẳng ai dám mở lời khuyên tổng giám đốc Hoắc rời đi, chỉ biết liếc mắt nhìn nhau, mặt mũi ai nấy đều méo xệch, vắt óc suy đoán xem rốt cuộc tổng giám đốc Hoắc rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Trong lời đồn, vị tổng giám đốc xuất thân từ nhà họ Hoắc này, lòng dạ hiểm độc, từ trước đến nay luôn quý thời gian như vàng, sát phạt quyết đoán, chẳng bao giờ chịu lãng phí thời gian cho những chuyện vụn vặt.

Thế nhưng lần này, ngoài dự đoán, hắn lại kiên nhẫn đứng ở một bên, lặng lẽ quan sát từ đầu đến cuối cảnh Tô Nhu Nhu mắt đỏ hoe, đóng cửa đạo quan, nhốt mọi người ở bên ngoài.

Nhìn từ xa, đúng là giọng nói non nớt vừa nãy nói nhà họ Hoắc là "người tốt nhất thiên hạ".